“...Là em đáng đời.”
Tống Uẩn thấy vai run run, chần chừ: “Xem ra em rất vui vẻ đấy nhỉ...”
Chu Tranh cúi đầu, lắc đầu thật mạnh: “Đâu có đâu có! Em thấy ngượng lắm chứ.”
Rất khả nghi.
Tống Uẩn lùi về sau nửa bước, dùng hai ngón tay bẹo hai má , cúi người chạm vào đôi môi đang trề ra kia: “...”
Thấy cậu xụ mặt quay người rời đi, Chu Tranh “ơ” một tiếng, định nắm lấy tay cậu lại bị hất ra, dứt khoát chạy hai bước lấy đà rồi nhảy lên ôm lấy cổ cậu.
Không chút cảnh giác bị một sinh vật to như vồ đến, Tống Uẩn vội vàng xoay người lại, ôm chặt lấy hai chân liên tục lùi về phía sau, dựa vào tường miễn cưỡng ổn định cơ thể: “Em...”
Chu Tranh ôm mặt cậu, từ trên cao xuống, mái tóc dài rủ sang hai bên tạo thành một không gian nhỏ riêng tư.
Ánh mắt sáng rực hơn bao giờ hết: “Tống Uẩn! Có phải rất rất rất thích em không!”
“...”
Chu Tranh không đợi cậu trả lời đã cúi người hôn nhẹ lên môi cậu: “Em nghĩ là em rất rất rất thích !” Nói xong, suy nghĩ hai giây rồi an ủi: “Cho nên chỉ nhanh hơn em hai bước trên con đường thích em thôi, không mất mặt đâu.”
Tống Uẩn vẫn cụp mắt không bình luận gì.
Chu Tranh lắc lắc mặt : “Nói chuyện đi chứ, muốn mập mờ thì mập mờ, chỉ cần em không xác định mối quan hệ thì em không thể đá lần thứ hai nữa có đúng không.”
Trong sự yên lặng, mặt Tống Uẩn trắng bệch, hắng giọng, cố chịu đựng : “Đừng lắc nữa, có thể bị căng cơ thắt lưng rồi...”
Chu Tranh kinh ngạc đẩy mặt cậu ra khỏi mặt , nhảy xuống đất, hai tay giơ cao: “Em chắc chắn em nặng chưa đến 50 cân!”
“...”
...
Cái giá phải trả là đau thắt lưng cấp tính, Chu Tranh và Tống Uẩn đã tạo ra một định nghĩa mới về mối quan hệ giữa hai giới.
Tiểu A không hiểu: “Các cậu ngày nào cũng gặp mặt, cùng đến thư viện, cùng đi ăn cơm, mỗi tháng ra ngoài hẹn hò ít nhất là một ngày... Thế mà, hai người vẫn chưa tán nhau xong à?”
Chu Tranh rất thản nhiên: “À, tớ còn đang theo đuổi ấy.”
Tiểu B cầm cốc nước đi qua: “Không tin, nãy ở dưới lầu tớ bắt gặp hai người họ hôn nhau rồi.”
Chu Tranh ho khan một tiếng, phản bác: “Tầm hạn hẹp quá, hôn là bằng sao? Bằng sao?”
Ba người trong ký túc xá lao vào vờn nhau.
Ngày hôm sau, Chu Tranh dậy sớm trang điểm, vừa xuống lầu đã thấy Tống Uẩn đang ngồi trên băng ghế chờ, cậu mặc một chiếc áo hoodie xám và một chiếc áo khoác dài màu đen, đang đeo tai nghe học từ vựng.
Cô vừa xuất hiện ở cửa, Tống Uẩn đã ý tới, cậu tắt tiếng định tháo tai nghe ra thì thấy vừa đi xuống bậc thang vừa lẩm bẩm một mình: “Chậc, trai tương lai của mình đẹp trai thật.”
Vành tai bỗng nóng bừng, cậu giữ nguyên tư thế đó không nhúc nhích.
Mãi cho đến lúc Chu Tranh nhảy xuống bậc thang cuối vỗ vỗ vai cậu, Tống Uẩn mới tháo tai nghe xuống, trên mặt không ra tí manh mối nào: “Sao muộn .”
“Trang điểm đó, hôm nay trời lạnh quá nên tay run, kẻ mắt cũng phải kẻ lại ba lần liền.”
Tống Uẩn chằm chằm lớp trang điểm như không trang điểm của mấy giây cũng không thấy đường kẻ mắt ở đâu: “Đến thư viện thì kẻ mắt gì?”
“Người thích mình cũng thích mà.” Chu Tranh chắp tay sau lưng đi đằng trước: “Lúc ôn bài ngẩng đầu lên em, không cảm thấy cảnh đẹp ý vui sẽ có lực học tập hơn sao?”
“...Không có.”
Mà hoàn toàn là ngược lại, khi ở cùng , hiệu suất việc của cậu luôn bị sụt giảm.”
Hai người mua bánh bao ở cổng trường, ăn suốt quãng đường đi đến thư viện.
Kỳ thi sau đại học sắp đến, Chu Tranh kết thúc sớm việc thực tập bên ngoài trường, quay lại chuẩn bị cho kỳ thi.
Tống Uẩn dự định tiếp tục học chuyên sâu ngành này. Còn vốn giáo viên hướng dẫn thuyết phục chuyển qua học ngành quan hệ quốc tế khác, sau vài ngày tìm hiểu thì dứt khoát từ chối, kiên quyết theo học chuyên ngành ban đầu là phiên dịch tiếng Pháp. Tuy nhiên cùng lúc cũng dốc toàn lực cho kỳ thi sắp tới nên cũng hơi lo lắng cho lượng tóc sau này của mình.
Cô liếc mái tóc dày của Tống Uẩn, cảm thấy ghen tị với bản thân mình trong tương lai: “Tống Tống.”
“?”
“Sau này ít dùng keo xịt tóc lại, sẽ bị rụng tóc đấy.”
“...”
Chu Tranh thở dài: “Cái nhà này không thể trọc đầu hết .”
“...” Cô ấy thật sự rất kỳ lạ, còn nữa, “Tống Tống là cái thứ biệt danh gì mà tùy tiện thế.”
Kể tử khi biết chuyện “Đa Đa” là nhầm lẫn, Tống Uẩn hạ lệnh cấm mọi hình thức đặt biệt danh hay tên thân mật gì đó, Chu Tranh rất tức, bình thường còn ra vẻ đàng hoàng gọi tên cậu thỉnh thoảng lại thốt ra vài cái xưng hô kỳ lạ không biết nghĩ ra từ đâu nữa.
Lúc đang chuyện cũng đã bước lên bậc thang của thư viện, đang nhỏ giọng tranh luận về vấn đề địa chỉ thì nam sinh mặc đồ rộng thùng thình đi ở phía trước quay đầu lại họ, là người quen cũ.
Chu Tranh thấy cậu ta trước, ngẩng đầu chào hỏi: “Chào buổi sáng nhé, lớp trưởng.”
Lớp trưởng gật đầu với họ, cố nhấc mí mắt đang thèm ngủ lên hai người bọn họ ai nấy đều rạng rỡ xinh đẹp, lại bản thân lại phờ phạc như zombie, chỉ trong một năm ngắn ngủi thôi mà thay đổi quá nhiều, có lẽ đây là cái giá cậu ta phải trả cho việc từ bỏ rồi lao đầu vào học.
Cậu ta im lặng rồi cất giọng khàn khàn: “Đến thư viện sớm thế này để chuyện đương à?”
Chu Tranh lập tức xông ra bác bỏ tin vịt: “Không không, bọn tớ không đương gì cả.”
Lớp trưởng hai người họ đầy kỳ lạ: “Nếu là vụng trộm thì các cậu kín tiếng chút, nụ hôn bên hồ phía nam đấy cũng táo bạo quá nhỉ?”
Chu Tranh: “...”
Các cậu, từng người từng người đều bị sao ? Cứ như thể hai người bọn họ hôn nhau mọi lúc mọi nơi không bằng í! Có đúng hai lần! Có đúng hai lần thôi!
Lớp trưởng suy nghĩ một lát rồi bổ sung thêm: “Ồ, lúc ở sân vận tớ cũng thấy rồi.”
Chu Tranh: “...” Cậu lợi thật đấy.
“Nói chuyện cũng khá lâu rồi, chúc các cậu thuận lợi tốt nghiệp.” Nói xong, cậu ta đi tiếp như sắp kiệt sức đến nơi. Bước từng bước trông thật nặng nề.
Tống Uẩn ở một bên không nhịn thành tiếng.
Chu Tranh đeo khẩu trang lên, mũ áo kéo thấp xuống che đi đôi mắt của .
Tống Uẩn vén mũ áo của ra: “Không phải giáo Chu khoác mà không biết ngượng sẽ không bị người ta nhận ra sao?”
Chu Tranh không hài lòng: “Cứ như thể lần nào tớ cũng chủ ấy.”
Tống Uẩn liếc một cái cũng không gì cả, Chu Tranh lại chột dạ cúi đầu, rồi, mấy lần này là không nhịn . Nhưng cũng không thể trách , Tống Uẩn quá mưu mô, sau khi biết sở thích nhỏ của rồi thì lúc nào cũng đeo kính để dụ dỗ .
Một người đàn ông đeo kính nửa gọng nhã nhặn, cấm dục, cụp mắt gọi một tiếng giáo Chu, ai mà nhịn chứ? Bất kể là nào đều cũng sẽ không nhịn thôi!
Ồ, nhắc đến chuyện này, tại sao không thể đặt biệt danh cho Tống Uẩn mà Tống Uẩn lại có thể gọi là giáo Chu? Thành cái tên gọi thân mật, xưng hô luôn rồi.
Chu Tranh quay đầu lại định hỏi thì Tống Uẩn nghiêng người lấy thẻ học sinh từ trong balo của ra quẹt: “Vào đi.”
“Ò.” Vẻ mặt Chu Tranh nghiêm túc, học tập quan trọng hơn.
...
Cuộc sống ôn thi nhàm chán xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn khi tháng 11 đang đến gần.
Vào buổi tối ngày hôm đó, Chu Tranh nhận một cuộc gọi từ bệnh viện, là nhà bị cháy, ông bà của đã đưa đến bệnh viện. Nói qua điện thoại không rõ ràng, vội vội vàng vàng báo số phòng bệnh rồi cúp máy.
Cô sợ đến mức mặt mày tái mét lại, suýt chút nữa ném luôn cái điện thoại xuống bể bơi.
Tống Uẩn nhanh tay nhanh mắt bắt lấy điện thoại, nhíu mày: “Sao thế?”
Chu Tranh hoang mang lo sợ: “Ông bà em... em phải đi một chuyến.”
Cô đứng ngồi không yên suốt cả quãng đường, bị suy nghĩ của chính mình dọa cho sợ đến nỗi nước mắt rơi lã chã, Tống Uẩn không biết nên an ủi thế nào, đành lặng lẽ nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của .
Đến bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nồng nặng xộc thẳng vào mũi, Chu Tranh hai chân bủn rủn suýt thì ngã xuống đất.
Đến gần phòng bệnh liền nghe thấy giọng khó chịu của bà từ bên trong truyền ra: “Năm nay tôi phạm Thái Tuế, sớm đã biết sẽ gặp đại nạn này rồi.”
Chu Tranh cố nén nước mắt, mở cửa thò đầu vào.
Bà cụ tóc bạc phơ khoanh chân ngồi bên mép giường, mặt mày hớn hở kể vài chuyện quái lực loạn thần cho người cùng phòng bệnh đối diện nghe. Ông cụ ngồi sau lưng bà gọt táo, mắt về phía cửa, : “Tranh Tử đến rồi.”
Chu Tranh xoa lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào quần áo, đẩy cửa đi vào: “Ông bà.”
“Bệnh viện nhà bị cháy, dọa con sợ c.h.ế.t mất.”
Bà cụ xua xua tay: “Không phải nhà mình đâu, là nhà hàng xóm, cháy rụi luôn, khói bay vào nhà chúng ta, hai người chúng ta hoảng hốt nên bị ngã, đúng lúc đó thì xe cứu thương cũng tới.”
Chu Tranh thở phào nhẹ nhõm, đi tới cái chân bó bột của bà cụ: “Bà thật sự không sao chứ?”
“Không sao.”
Bà cụ tủm tỉm xoa đầu , lại thấy ngoài cửa có một chàng trai cao cao đi cùng đến, có hơi cẩn thận đứng ở trước mặt, đang định chuyện thì Chu Tranh sực tỉnh, giới thiệu với hai ông bà: “Ông, bà, đây là Tống Uẩn.”
Một người đàn ông trung niên ở phía đối diện xen vào: “Tốt thật đấy, dẫn trai về ra mắt người lớn trong nhà.”
Vành tai Tống Uẩn nóng bừng, đang định tự giới thiệu bản thân thì Chu Tranh lại nhảy ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Không phải đâu ạ, cháu còn đang theo đuổi ấy, vẫn chưa phải là trai.”
Tống Uẩn: “...” Lúc này trông mình như thằng ngốc .
Tâm trạng bà cụ lúc này rất vui, ánh mắt đảo tới đảo lui trên người hai người bọn họ, tủm tỉm hỏi Tống Uẩn: “Tiểu Tống năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Tống Uẩn thành thật trả lời: “Cháu vừa tròn 21.”
“Ồ ồ, tuổi thỏ à, khá tốt. Cháu sinh vào tháng mấy?”
Câu hỏi này thật kỳ lạ Tống Uẩn cũng không nghĩ nhiều, đáp: “Tháng 10 ạ.”
Hai mắt bà cụ sáng rực lên, chắp hai tay lại: “Thỏ Thiên Bình cơ à! Thiên Bình rất tốt! Hợp với Bạch Dương nhà chúng ta nhất!”
Tống Uẩn: “...” Nhà ấy thật sự biết về thần học sao.
Chu Tranh cũng nhớ lại lời mình từng , ngượng ngùng đi đến cạnh cậu: “Đừng để tâm quá, bà em chỉ bừa thôi, bà gặp người thì tiếng người, gặp quỷ thì tiếng quỷ.”
Tai bà cụ rất thính, cau mày : “Nói gì đấy, bà đã bao giờ bói sai chưa? Người qua mạng hai năm trước của cháu cũng là cung Thiên Bình có đúng không? Sinh nhật 18 tuổi, cậu ta với cháu không hợp nhau! Thủy hỏa bất tương dung, chẳng phải mấy tháng sau cháu đã chia tay rồi sao?”
“...” Tống Uẩn không biết nên trưng ra vẻ mặt gì.
Chu Tranh che mặt: “Bà à, người đó là cậu ấy đó.”
Biểu cảm trên mặt bà cụ cứng đờ, lưu loát trôi chảy chuyển sang dáng vẻ cao thâm khó lường: “Bà biết, thời điểm lúc đó không đúng, cho nên cũng không hợp. Cháu cũng biết trong đoán số mệnh sai một li đi một dặm mà, thiên thời địa lợi nhân hòa là không thể không...”
Không đợi bà cụ giảo biện xong, một người phụ nữ nóng bỏng đẫy đà đẩy cửa bước vào, mang theo mùi hương nước hoa ngào ngạt.
Bà thấy bà cụ trên giường bệnh liền giẫm giày cao gót đi thẳng đến đó: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
“Khoa trương thế gì.” Bà cụ không hài lòng liếc bà một cái, lại giải thích lại chuyện vừa nãy với bà.
Mẹ Chu nghe xong liền cảm thán: “Dọa c.h.ế.t con rồi dọa c.h.ế.t con rồi.”
Sau khi bình tĩnh lại bà mới ý đến bên cạnh Chu Tranh, vừa định chuyện liền thấy Tống Uẩn tướng mạo xuất chúng, vuốt cằm hỏi Chu Tranh: “Bạn học này là?”
“À, ấy không...”
Lần này Tống Uẩn không cho cơ hội giả điên nữa, che miệng gật đầu với mọi người, tự giới thiệu: “Chào dì ạ, cháu là trai của Chu Tranh.”
Chu Tranh ngẩng mặt lên, chớp chớp mắt cậu: “Ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm?” Theo đuổi thành công lúc nào ?
Tống Uẩn mặt không đổi sắc đẩy đầu ra chỗ khác.
...
Mơ mơ hồ hồ ra mắt người lớn trong nhà, mối quan hệ mập mờ giữa hai người cuối cùng cũng xác định.
Kết quả kỳ thi sau đại học công bố vào tháng 2. Chu Tranh và Tống Uẩn đều đậu, trường học ở cùng một thành phố, chỉ cách nhau sáu trạm tàu điện ngầm. Cùng lúc đó, công việc của ba người Tiểu A về cơ bản là đã hoàn thành.
Lễ tốt nghiệp đang lặng lẽ đến gần.
Phòng ký túc xá Chu Tranh chọn một ngày đi ăn bữa chia tay, trong bữa cũng uống vài ly rượu, cuối cùng cả đám đều có hơi lên cơn, ôm nhau khóc lóc hô to “ vạn tuế”.
Chu Tranh là người khóc to nhất, ngực dậm chân: “Tớ tắc trách quá! Bốn năm rồi! Thế mà vẫn chưa chào hàng cậu! Thảm quá! BB nhà chúng ta thảm quá!”
Người trở thành tâm điểm của sự ý của người qua đường vì ngồi ở vị trí ngoài trời – Tiểu B: “...Cái thứ người ta mất mặt này.”
Chu Tranh vẫn chưa dừng, kéo tay : “Cậu có muốn kế thừa danh bạ của tớ không? Do Tranh Tử sản xuất, chất lượng đảm bảo tuyệt đối!”
“Cậu đi nhanh...” Tiểu B đang định kéo đi, ánh mắt vô đảo qua đầu đường bên kia, cả người bỗng dưng khoan khoái thoải mái, cũng không vội kéo tiếp nữa, chầm chậm ngồi lại: “Thật sao? Ai là tốt nhất?”
Chu Tranh mắt nhắm mắt mở mở danh bạ ra, lướt xuống hơn chục lần mới hết, rồi lại bực bội ném điện thoại đi, bẻ từng ngón tay liệt kê cho : “Đó tuyệt đối chính là đàn tốt nghiệp khoa tài chính năm ngoái, nhã nhặn bại hoại phúc hắc lại còn đẹp trai, hời cho cậu rồi.”
Tống Uẩn đã đến từ trước khi mở danh bạ, lặng lẽ kéo ghế những người tốt dày đặc trong danh bạ của mà không lời nào.
Tiểu C dựa vào vai Tiểu A hóng chuyện, tủm tỉm tiếp lời: “Còn nữa không?”
“Cún con cũng không tệ đâu, cậu có thích mấy chàng cơ bắp trong câu lạc bộ bóng rổ không? Đầu óc vô tri tứ chi phát triển, gọi “chị ơi” cũng rất ngọt. Chu Tranh vẫn chưa nhận ra, không chút do dự giao danh sách của mình cho , còn nắm lấy tay Tiểu B: “Chọn đi! Cậu xứng đáng với người tốt nhất!”
Tiểu B liếc chàng trai mặt lạnh như băng ở phía sau , hơ hớ: “Thật à? Thế Tống Uẩn thì sao?”
Nghe , ánh mắt Chu Tranh đang rời rạc mở to: “Cậu đây là đang thèm muốn Tống Uẩn đấy à?
Đùa chút thôi chút thôi mà, Tiểu B không dám trả lời, định úp úp mở mở chiếu lệ cho qua, Chu Tranh đã đập bàn một cái: “Không ! Tống Uẩn tuyệt đối không !”
Giọng lạnh lùng của chàng trai truyền từ phía sau tới: “Tại sao lại không ?”
Chu Tranh ngồi trên ghế lắc lư lắc lư, lắc đầu lắc đầu: “Thì là không . Không .”
Thấy ý thức của dần mơ hồ, bắt đầu lung tung, Tiểu A xách đống túi xách, thanh toán hóa đơn, chuẩn bị đi về. Con ma men Chu Tranh đương nhiên là vứt lại cho Tống Uẩn rồi.
Cô đi đường không nghiêm túc chút nào, đi một bước dừng hai bước, Tống Uẩn cũng không giục , đứng bên cạnh chờ đi tiếp.
Không bao lâu sau, hai người họ ngày càng cách xa nhóm .
Chu Tranh ngẩn người trên đường mất một lúc, đột nhiên ngẩng đầu về phía Tống Uẩn, nghi ngờ nghiêng đầu: “Tống Tống?”
“Ơi.” Cô không tỉnh táo nên cậu rất sảng khoái đáp lại.
“Sao lại đến đây?”
“Có một con sâu rượu đã gọi video cho .”
“Ồ...” Chu Tranh dường như đã hiểu, lại đột nhiên lùi về sau hai bước, nhỏ giọng : “Em thấy sao băng kìa.”
Tống Uẩn ngẩng đầu bầu trời đen kịt, một ngôi sao cũng chẳng thấy, vẫn phối hợp với : “Em đã ước chưa?”
Chu Tranh lắc đầu: “Không phải hôm nay.”
Đầu năm ba đại học, lúc chạy trong làn gió đêm, một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, đưa tay ra, bắt lấy mảnh vụn ánh sao.
Cô sưu tầm mảnh vỡ ngôi sao trong bảo tàng sao băng của mình.
Những ánh sao lấp lánh mộng ảo, ngày qua ngày thu hút sự ý của .
Chu Tranh đứng thẳng dậy, đối diện với Tống Uẩn, dang hai tay đón lấy gió, ánh đèn đường điểm xuyết cho ánh mắt thêm phần long lanh lấp lánh.
Cô cậu, dịu dàng : “Em muốn sao băng lao vào trong vòng tay của em.”
Tống Uẩn đứng cách đó 3m chăm , đến khi tay đong đưa lên xuống mới bước tới ôm vào lòng.
“Sao băng đã nghe thấy nguyện vọng của em rồi.”
Bạn thấy sao?