Dưới ánh nắng mặt trời rải rác, đôi mắt màu hổ phách của trông thật dịu dàng.
Thấy ra vẻ thần bí chắp tay sau lưng, hai bả vai như sắp chạm vào nhau đến nơi, Tống Uẩn biết, bậc thầy đương – giáo Chu đã kiềm chế mấy ngày nay sắp bắt đầu màu rồi.
Tống Uẩn đặt tay lên bờ vai đang bồn chồn của , : “Cô giáo Chu đang tiến rất xa trên con đường duyên, không biết có lời chỉ dạy nào đây?”
Chu Tranh tay chắp sau lưng, lắc đầu: “Đa số khóa học của giáo Chu đây đều chỉ thích hợp cho cao thủ trường, cậu... chỉ có thể học từ đầu thôi.”
“Học không?”
Tống Uẩn liếc một cái, đưa ra câu trả lời mà muốn: “Học.”
Khóe miệng Chu Tranh khẽ nhếch lên, đưa tay trái về phía cậu: “Học phí. Khóa học của giáo Chu ngàn vàng cũng khó mà có , cần đặt cọc trước.”
Tống Uẩn hắng giọng, vỗ nhẹ vào bàn tay đang chìa ra của : “Cái đồ bán khóa học vô lương tâm này...”
Lời còn chưa dứt, những ngón tay của thuận thế gập lại, nắm chặt lấy tay phải của cậu.
Bàn tay của mềm mại đến khó tin, giống như viên ngọc bích ấm áp thả vào giữa những ngón tay nóng bỏng của cậu.
Ấn đường Tống Uẩn giật giật, nhướng mày đưa hai tay đang nắm lấy nhau của họ lên trước mặt: “Bài học đầu tiên lớp thấp nhất của giáo Chu, sau khi mập mờ đến một ngưỡng nhất định, có thể tiến hành tiếp cơ thể ở mức thích hợp, đối phương chắc chắn sẽ không từ chối.”
Ngón tay Tống Uẩn khẽ cong lại cũng không có rút ra, trầm mặc hai giây, cậu hỏi: “Ngưỡng nhất định?”
“Đối với cao thủ trường mà thì đây chỉ là một phán đoán định tính mà thôi. Còn đối với tân thủ thì cần phải xác định số lượng.” Cô kéo đôi tay đang đan vào nhau của hai người: “Cậu cúi đầu xuống, tớ dạy cậu.”
Tống Uẩn do dự một lúc, cúi đầu xuống gần .
Chỉ thấy kiễng chân vươn tay ra, đầu ngón tay mát lạnh đặt bên cổ cậu, nơi đầu mũi thoảng qua hương hoa cam đắng ở cổ tay .
Làn da nơi chạm vào giống như bị côn trùng cắn, có chút tê, rất nhanh lại biến thành cảm giác như thiêu như đốt, khiến người ta khó mà phớt lờ.
Yết hầu cậu khẽ trượt, ánh mắt không tự chủ bị đôi mắt thu hút, hai mắt chạm nhau, bầu không khí xung quanh cũng trở nên nóng bỏng.
Mạch dưới đầu ngón tay từ lâu đã bắt đầu đập cuồng loạn.
Chu Tranh đương nhiên cảm nhận , lên mắt cong như trăng lưỡi liềm phản chiếu xuống mặt hồ, lấp lánh rực rỡ.
Thời gian như dừng lại nửa phút.
Một lúc sau, rút tay về, cúi đầu đồng hồ, khóe môi khẽ nhếch: “Nhịp tim 101, đây chính là ngưỡng nhất định.”
...
Nhà hàng là do Chu Tranh chọn, nằm trên một hòn đảo nhỏ giữa hồ, bốn phía bao quanh bởi nước, tầm thoáng đãng, mở cửa sổ ra là có thể thấy mặt hồ lấp lánh ánh nước và ngôi chùa cổ kính sừng sững phía xa xa.
Với sinh viên mà thì quá là sang chảnh.
Chu Tranh lướt giá ở mặt sau thực đơn, sợ cậu cảm thấy áp lực nên nhỏ giọng với Tống Uẩn: “Mẹ tớ quen người quản lí ở đây, đã chào hỏi trước rồi. Cho nên, nghiêm túc mà chúng ta đến đây để ăn chực, can đảm lên chút nhé.”
Tống Uẩn vốn còn cảm thấy khá ổn, mãi cho đến khi đặt bút đánh dấu “soạt soạt soạt” cả nửa thực đơn như không cần tiền nữa, cậu không thể không ngăn lại: “Cậu có ăn hết không?”
Chu Tranh vẫn chưa thỏa mãn, đánh dấu thêm một món tráng miệng nữa: “Được rồi, cứ trước đã.”
Cứ trước đã, Tống Uẩn lướt mắt , chọn ra hai món từ trong danh sách có quá nhiều món chính, đưa lại cho người phục vụ: “Không cần xác nhận lại nữa, cảm ơn!”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi.
Chu Tranh cửa phòng riêng đóng lại, trong giọng có chút oán giận: “Khó khăn lắm mẹ tớ mới tiêu tiền cho con bà ấy đấy.”
Tống Uẩn nhấp một ngụm trà, nghe thì nhướng mày: “Vậy bây giờ cậu gọi một chai Lafite 82 nhé?”
“...”
Trong lúc chờ lên món, Chu Tranh phụng phịu, mặt cậu từ trái sang phải, từ phải sang trái: “Tống Uẩn.”
“Sao thế?”
“Có phải cậu chỉ từng có một mối thôi không?”
Tống Uẩn khựng lại, đặt chén trà xuống rồi .
“Trao đổi sử đi, giáo Chu sẽ phân tích giúp cậu.” Cô nghiêng đầu: “Tớ cảm thấy cậu vẫn còn canh cánh trong lòng với đoạn cảm trước, không có lợi cho sự phát triển của mối quan hệ mới.”
Tống Uẩn hỏi: “Cậu thì không sao?”
“Tớ?” Chu Tranh có chút kinh ngạc, nhắm mắt lại suy nghĩ một lúc, cắm đầu : “Không đâu, đoạn cảm nào của tớ cũng có đầu có cuối, trước sau vẹn toàn, kết thúc là kết thúc thôi.”
Có đầu có cuối, trước sau vẹn toàn?
Tống Uẩn nghiền ngẫm hai cụm từ này, vẻ mặt có chút ý nhị.
Cậu tựa lưng vào ghế, chống tay lên cửa sổ, gió thổi lăn tăn làn nước mùa thu trong hồ: “Nói nghe thử coi.”
Chu Tranh phóng khoáng : “Được thôi. Cậu muốn nghe gì?”
Tống Uẩn tùy ý đáp: “Nói từ mối đầu đi.”
“Cái này e là có hơi khó” Chu Tranh cố gắng lục lại mấy chuyện trong quá khứ từ đống ký ức dài dằng dặc, một lúc sau, ngập ngừng hỏi: “Mẫu giáo với tiểu học chắc không tính đâu đúng không?”
“Không tính.”
“Ồ ồ.” Chu Tranh ném mấy khuôn mặt nhỏ kia ra khỏi đầu, lén lút bẻ ngón tay đếm dưới gầm bàn.
“Đã tính ra chưa?”
Chu Tranh ngẩng đầu, suy nghĩ một chút rồi : “Không thì, chúng ta tính bắt đầu từ tuổi trưởng thành đi?”
Tống Uẩn: “...”
Cuối cùng, Chu Tranh chọn ra hai người trong vùng an toàn, : “Năm lớp 10 có đương với ủy ban học tập một thời gian ngắn, sau đó cậu ấy chọn ban tự nhiên... Cậu biết ở trường cấp ba chẳng khác gì Ngưu Lang Chức Nữ bị ngăn cách nhau bởi một tầng lầu mà, thế nên bọn tớ đã chia tay trong hòa bình.”
Năm lớp 11, sau khi phân ban xong, lớp trưởng bắt đầu theo đuổi tớ, thành tích của cậu ấy cực kỳ tốt, bọn tớ ước định sẽ cùng nhau thi vào đại học S, kết quả thì ở bên nhau có nửa học kỳ mà cậu ấy thi tụt lùi đi 200 điểm.” Chu Tranh nhíu mày đầy vẻ ghét bỏ: “Bộ não chỉ biết đến mà không có chí tiến thủ, loại.”
Tống Uẩn: Có thể ra, ấy rất cố chấp với sự nghiệp.
Tống Uẩn dẫn dắt: “Đại học thì sao?”
“Đại học...” Vẻ mặt Chu Tranh cổ quái, mơ hồ : “Đại học giăng lưới cũng nhiều cũng không nghiêm túc đi tán lắm...”
Tống Uẩn mặt vô cảm vạch trần : “Nói dối.”
Chu Tranh xoắn xuýt trong chốc lát: “Tớ xong thì cậu phải kể tớ nghe chuyện của cậu với cũ nhé?”
“Ừm.”
“Thôi rồi.” Chu Tranh đánh liều: “Đây là đoạn lịch sử đen tối duy nhất của tớ, ngay cả cùng phòng tớ cũng không biết.”
Tống Uẩn mím môi, im lặng bóp chặt chén trà, cậu thật sự rất tò mò bản thân trong mắt là cái dạng gì mà lại có thể khiến dùng cụm từ “lịch sử đen tối” để kể lại.
“Là hẹn hò qua mạng, bọn tớ đã gặp nhau vài lần trong trường, sau khi cậu ấy về khu phía Đông thì bọn tớ bắt đầu trò chuyện trực tuyến. Nhưng mà sau này lại phát hiện ra cậu ấy không phù hợp với tiêu chuẩn của tớ...”
Tống Uẩn chăm : “Cái gì không phù hợp?”
Chu Tranh ngập ngừng: “Ngoại hình, dáng người... kiểu kiểu thế.”
Tống Uẩn sững sờ, còn tưởng là mình nghe lầm: “Cái gì!?”
Chu Tranh cúi đầu, chán nản : “Tớ còn tưởng rằng bản thân có thể theo kiểu Platon, cơ mà không thể, tớ phát hiện bản thân có một giới hạn.”
“...” Tống Uẩn không hiểu gì cả, quay đầu hình ảnh phản chiếu của mình trên kính cửa sổ, trong lòng có chút nghi hoặc.
“Vậy cậu cảm thấy ngoại hình của tớ...”
Chu Tranh vội vàng : “Cậu siêu cấp đẹp trai! Toàn bộ đều rất hợp thẩm mỹ của tớ! Cậu đừng nghi ngờ chính mình!”
Tống Uẩn: “...” Thật, khó mà tưởng tượng .
Chu Tranh cũng không hiểu, ấn tượng của về trai cũ luôn là một chàng trai học công nghệ sống nội tâm, luôn đeo kính gọng đen trầm mặc kiệm lời ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp Đảng.
Mãi cho đến cái đêm cậu hùng cứu mỹ nhân, chiếc mũ che nửa đầu cộng thêm ánh đèn đường như thêm phần mở ảo cho cậu, khiến trái tim không thể không rung .
Lần đầu tiên trong đời, nhan khống Chu Tranh quyết định từ bỏ việc theo đuổi mặt đẹp để chạy theo một thuần khiết thiêng liêng, cả bốn tháng, hai người cách nhau cả nửa thành phố, không gặp mặt thêm lần nào.
Trong kỳ nghỉ hè, Chu Tranh bốc đồng đưa ra quyết định.
Ngày khai giảng, bất ngờ xuất hiện ở khu phía Đông mà không báo trước.
Lúc đầu còn lo lắng khuôn viên trường quá lớn, vẻ ngoài của trai cũ trông giống như những người khác, có thể sẽ phải dành cả một ngày ở bên ngoài.
Như là duyên phận, vừa ở tiệm trà sữa gọi một cốc trà hoa quả thì nghe thấy có người gọi cái tên.
Cô kích quay người lại, khoảnh khắc thấy người kia, cảm thấy bản thân sắp chết chìm trong rồi.
Trong đầu nhớ lại cuộc trò chuyện với cậu mấy ngày trước.
[Tranh Tử]: Dodo! Vừa nghỉ hè em đã tăng 2.3kg rồi TT
[Dokidoki]: Đưa tay.jpg, nâng lên.jpg, ước lượng.jpg
[Dokidoki]: Không nặng lên.
[Tranh Tử]: Mặc dù meme của rất dễ thương em nghĩ bây giờ chắc không tưởng tượng ra em của hiện tại đâu TT
[Dokidoki]: Anh cũng hơi mập lên một chút.
[Tranh Tử]: Thật sao? Anh mập lên bao nhiêu?
[Dokidoki]: Một chút.
...
Thứ chết tiệt này là một chút à? Mắt gần như biến mất luôn rồi!
Chu Tranh lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ đi, chỉ để lại một chiếc áo len sọc đen trắng trong phòng bảo vệ.
Nửa tháng sau đó, mỗi lần Chu Tranh vì tin tức của cậu mà nai con nhỏ trong lòng nhảy loạn cả lên, trước mắt liền hiện ra hình ảnh một người đàn ông vạm vỡ mình hổ thân gấu, nai con nhỏ “bịch” một tiếng lăn ra chết.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, Chu Tranh cũng đề nghị chia tay, sợ tổn thương lòng tự tôn của người ta, dứt khoát chọn lý do tín ngưỡng khác biệt, chia tay theo kiểu rất thần học.
...
Chu Tranh buồn bực : “Chỉ vì dáng người mà chia tay thì tớ khá nông cạn, Nhưng mỗi lần tớ ám thị cho cậu ấy nên giảm cân rồi, cậu ấy đều thờ ơ. Tớ đã cố hết sức rồi!”
Tống Uẩn trầm mặc hồi lâu, nhấp một ngụm trà rồi mới mở miệng: “Bạn trai cũ của cậu tên gì?”
“Quách Đa Kỳ.” Chu Tranh hoài nghi: “Chắc không phải là cậu quen cậu ấy đấy chứ?”
“...Không quen.”
Cuối cùng cậu cũng biết cái biệt danh “Đa Đa” kỳ quái đó đến từ đâu, tức quá.
Sau khi chia sẻ lịch sử đen tối của bản thân, Chu Tranh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, vứt chuyện trai cũ ra sau đầu, hưng phấn thúc giục cậu: “Tớ kể xong rồi, đến lượt cậu đấy!”
Tống Uẩn sắp xếp câu từ, lời ít ý nhiều: “Là từ cái đầu tiên, sau khi quan sát một thời gian thì đã đi xin Wechat của ấy.”
Chu Tranh ngạc nhiên: “Woaaa, cậu còn chủ đi xin Wechat á! Bạn cũ của cậu chắc chắn là rất xinh đẹp!”
“...”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì chia tay rồi.”
Chu Tranh không hài lòng: “Cậu kể thế này thì qua loa quá, một điểm khai, thừa, chuyển, hợp* cũng không có, vừa nãy tớ mẫu không đủ chi tiết sao?”
*Khai, thừa, chuyển, hợp: kết cấu bài thơ thất ngôn tứ tuyệt Đường luật. Ví dụ: Bài thơ “Đi đường” của Hồ Chí Minh.
Tống Uẩn không lên tiếng, ấy đã kể hết cả rồi, cậu còn cái gì mà kể nữa.
Chu Tranh: “Vậy vì sao lại chia tay?”
Tống Uẩn , dáng vẻ một lời khó hết, : “Bởi vì ấy bị mù.”
Chu Tranh “a” một tiếng, thu lại vẻ mặt hóng chuyện, nhỏ giọng: “Thật xin lỗi, không ngờ ấy lại đáng thương như , tớ không hỏi nữa đâu.”
Tống Uẩn: “...”
...
Lời tác giả muốn :
Dokidoki: Là từ tượng thanh của tiếng tim đập thình thịch trong tiếng Nhật, search mạng đó, nghe rất hợp với Tiểu Tống.
Về sự nhầm lẫn của Chu Tranh, trong chính văn có thể không rõ ràng lắm, tui sẽ thêm một phần ngoại truyện để giải thích.
Ban đầu cũng nhắc đến là nữ hải vương, thay trai như thay áo.
Nhưng cũng có chút không ổn, người mới lần đầu không thể tiến nhanh như thế.
Sau khi viết rồi sửa, nó đã thành cái bản này.
Có chút ngược, tui thấy có hơi miễn cưỡng, mời mọi người đến xem (đến xem tui nhảm).
Bởi vì lớp Đảng thỉnh thoảng mới đến khu bên này, Tiểu Tống đã Chu Tranh ngay từ cái đầu tiên, chỉ là quan hệ xin chào, phiền rồi.
Nhưng Chu Tranh đang bận vớt những con cá khác nên không để ý đến phiên bản mộc mạc 1.0 của Tiểu Tống lúc lên đồ với lúc không lên đồ lúc đó.
Ngược lại bởi vì vị trí thuận tiện nên mới nhớ đến người em trầm mặc ít ngồi ở hàng cuối, hai người chuyện với nhau rồi trao đổi tên.
Vào đêm Tiểu Tống cứu, chiếc mũ và cái kính cộng thêm buff khách của ánh đèn đêm, buff chủ quan của vết thương trên cơ thể và sự ngượng ngùng trong lòng nên không mặt.
Kính gọng đen là dấu hiệu lớn nhất, tìm khắp cả lớp Đảng thấy ấn tượng nhất với cục đen ngồi ở hàng ghế cuối nên liền nhận định là cậu.
Khi Tiểu Tống nghe thấy, nội tâm hỗn loạn; ấy nhớ mình! Tình đến từ hai phía!
Kết quả lại quên giới thiệu, ngày hôm sau đã quay lại khu phía Đông với Wechat đã xin kia.
Lớp Đảng đã kết thúc, thời gian gặp nhau trực tiếp cũng tạm thời kết thúc.
Buổi tối sau khi Tranh Tử thêm Wechat thì liền xem tên trên Wechat của cậu, tên là Doki, tuyệt vời! Hoàn toàn đúng rồi!
Sau khi hẹn hò qua mạng, Chu tập trung tinh thần vào Platon, biệt danh cũng rất phổ biến, Tiểu Tống chưa từng đăng ảnh lên vòng bè. Bốn tháng nhầm lẫn không phải là không thể.
Bạn thấy sao?