Tiếng đồng hồ báo thức vang lên đã giải thoát cho Chu Tranh khỏi câu hỏi không có hồi kết kia, cố gắng đứng dậy, gian nan đi rửa sạch lớp hóa trang xanh đen dưới mắt.
Điện thoại vẫn im lặng, không có tin nhắn chưa đọc nào cả.
Trước khi ra cửa, Tiểu A từ giường trên mơ hồ ngó xuống hỏi: “Sao sớm thế đã đi rồi?”
Chu Tranh như bị mộng du, : “Đi ôm cây đợi thỏ.”
Tiểu A mắt nhắm mắt mở tùy tiện vẫy vẫy tay với : “Thần , cố lên!”
Nghe , Chu Tranh không còn thấy buồn ngủ tí nào nữa, híp mắt, ngẩng đầu, kiễng chân, giơ ngón cái: “Cảm ơn, tiệc đầy tháng của con tớ nhất định sẽ mời cậu đến.”
“...Cút nhanh giùm cái.”
Khuôn viên trường vào buổi sáng cuối tuần vẫn chìm trong giấc mộng của trần gian, một giấc mộng đẹp, thanh bình và yên ả.
Chu Tranh đẩy cửa ký túc xá ra, không khí trong lành lẫn sương sớm ẩm ướt len lỏi vào trong tim . Trong ánh nắng ban mai mờ nhạt, liếc mắt một cái đã thấy chàng trai đứng nghiêng người dưới bậc thềm.
...
Cậu lười nhác dựa lưng vào cột điện, áo gió bomber khoác ngoài chiếc sơ mi kẻ sọc màu xanh đậm, quần jeans và ủng quân đội ngắn kết hợp với đôi mắt đang cụp xuống vì buồn ngủ kia, trông có chút lạnh lùng, cũng có chút lười biếng.
Bước chân Chu Tranh hơi dừng lại, tim đập thình thịch.
Nghe thấy tiếng , Tống Uẩn nhướng mắt sang, chậm rãi đứng thẳng dậy, khóe môi mím lại thành một đường thẳng, vẻ mặt không quá vui giống y như trước đây.
Chu Tranh và cậu mắt đối mắt hai giây, giật giật dây xích trên túi xách, chậm rãi bước xuống bậc thềm đến trước mặt cậu, đầu cúi xuống giống như học sinh cấp hai phạm lỗi: “Cậu cố ý đến đây để nghe tớ đọc bản kiểm điểm sao?”
Tống Uẩn tắt điện thoại đi, hai tay đút túi quần, chỉ thấy mái tóc bồng bềnh phía sau đầu , giọng ngái ngủ có chút uể oải: “Cậu vẫn còn viết cái thứ đó à?”
Chu Tranh lắc lắc đầu: “Tớ đặt trên Taobao, chị chăm sóc khách hàng viết rất hay, tớ đọc cho cậu nghe nhé?”
“...Không cần.”
Chu Tranh kiên trì: “Chị nhỏ viết cả một đêm đó, vất vả lắm...”
Giọng dần nhỏ đi dưới cái c.h.ế.t chóc của Tống Uẩn, hít sâu một hơi, thẳng thắn : “Xin lỗi mà, ngày hôm qua tớ điêu đấy, tớ thật sự không nhớ là đã từng thêm Wechat của cậu.”
Tống Uẩn bình tĩnh “ồ” một tiếng.
Chu Tranh ngước mắt cậu: “Chúng ta có thể trở lại ngày hôm qua khi cậu hung dữ vứt mã QR ra trước mặt tớ không?”
“Không thể.” Tống Uẩn đẩy đầu ra, đi ra phía bên ngoài.
Chu Tranh thở dài, ai mà ngờ đi một vòng lại trở về chỗ cũ chứ, sắp qua ải đến nơi rồi lại trở về con số 0.
Cô đuổi theo, đưa tay che miệng ngáp dài: “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Như bị lây nhiễm, Tống Uẩn cũng ngáp một cái thật dài, sống lưng thẳng tắp hơi cong xuống, híp mắt : “Ngủ bù.”
“?”
...
Hai giờ sau, đèn trong rạp chiếu phim “tách” một tiếng, bật lên.
Chu Tranh đột nhiên va vào chân tỉnh dậy, ngây người chằm chằm vào dòng phụ đề đang chuyển trên màn chiếu, nửa ngày mới phản ứng lại, ồ, hết phim rồi.
Quay đầu lại, Tống Uẩn bởi vì cử của mà đầu trượt xuống rồi cũng tỉnh giấc, nheo mắt xung quanh, ngẩng đầu hoạt cái cổ cứng nhắc.
Cảnh này có hơi quen.
Chu Tranh cảm thấy Tống Uẩn có lẽ đã tìm cảm hứng từ giấc ngủ ngắn trong rạp chiếu phim lần trước nên lần này cậu đặc biệt chọn một bộ phim cảm ngày mưa. Tiếng mưa rơi tí tách hòa với tiếng đàn piano tạo nên một âm thanh ru ngủ hết sức tuyệt vời, năm phút đầu còn nghe, sau đó thì bất tỉnh luôn.
Chỗ ngồi trong phòng chiếu nhân sang trọng, rộng rãi, nằm đó rất vừa vặn, nếu Tống Uẩn không mất tự nhiên như thế, đồng ý để gối đầu lên chân cậu ngủ, hẳn là còn có thể ngủ ngon hơn nhiều.
Rạp chiếu phim buổi sáng gần như không có người, dì lao công đi từ dãy ghế đầu tiên đến chỗ họ, tay vịn ghế và mặt đất trống không rồi xách thùng rác đi ra ngoài luôn.
Chu Tranh : “Cũng may có dì ở đây, nếu không hai người chúng ta ngủ say như chết thế này không chừng tỉnh dậy đã bị bán đến Siberia rồi.”
Tống Uẩn đẩy đầu ra: “Mua cậu gì? Đưa đến sông băng câu cá à?”
“...”
Trong phim, mưa rơi triền miên rả rích, ra khỏi rạp, trời quang mây tạnh.
Sau khi ăn một bữa sáng đơn giản xong, cả tinh thần lẫn thể xác của Chu Tranh đều hồi phục, đầy mong đợi bám theo cậu đứng bên đường chờ taxi: “Cậu đừng điểm đến cho tớ biết, để tớ thử đoán xem...”
Tống Uẩn khô khan tiết lộ đáp án: “Công viên giải trí.”
Đáp án rất hợp hợp lý cũng ngoài dự đoán, Chu Tranh không ngờ Tống Uẩn lại sắp xếp một địa điểm hẹn hò đại trà như , hơi bất ngờ, còn tưởng rằng sẽ là mật thất hay lái xe Go-kart cơ.
Mặc dù hơi sợ độ cao, Tống Uẩn hào hứng như , ...
...Cô vẫn còn hồn nhiên lắm.
Chu Tranh đứng trước cổng mở to mắt , sau lưng là các quầy hàng nhỏ bán bóng bay, đồ chơi, máy thổi bong bóng đủ loại đủ kiểu, bên trong cổng có thể thấy trẻ con vui chạy nhảy khắp nơi, dáng vẻ thanh xuân nhiệt huyết của Chu Tranh thật sự rất không hợp với đám trẻ con trước mặt này.
Cô nghi hoặc Tống Uẩn: “Có phải bác tài lái đến nhầm chỗ rồi không? Đây là cung thiếu nhi mà, có phải công viên giải trí đâu.”
Tống Uẩn chỉ vào dòng chữ chạm nổi trên tường: “Công viên giải trí dành cho thanh thiếu niên, đã nhà nước chứng nhận.”
“...”
Cậu nhét bóng bay vừa mới mua vào trong tay Chu Tranh, hỏi: “Cậu không thích à?”
Chu Tranh ngẩng đầu mặt vui sướng của hoa bảy màu trong không trung, trong lòng thấy bất an, ký ức hơi hơi lâu trước đây bị đánh thức, mím môi hồi lâu mới thẳng thắn : “Thích chứ.”
...
Mẹ Chu có thể là một người vượt tiêu chuẩn chưa bao giờ là một người mẹ đủ tiêu chuẩn.
Trong ký ức, thế giới của bà đàn ông cứ đến rồi đi, mà Chu Tranh chẳng qua chỉ là một sự thay đổi rất rất nhỏ trong khoảng trống cảm của bà.
Chu Tranh trong ngày sinh nhật 6 tuổi đã ước một điều, muốn đến cung thanh thiếu niên với mẹ.
Mà điều ước này còn chưa thực hiện thì Chu Tranh đã lớn lên rồi.
16 tuổi, lần đầu tiên Chu Tranh nghiêm túc hẹn hò, dưới ám thị của , đối phương đã dẫn đến một công viên giải trí lớn.
Ngay sau đó, Chu Tranh ở độ cao 60m trên con lắc bay tuyệt vọng nhận ra hình như mình sợ độ cao.
Cô ngất giữa không trung, đối tượng hẹn hò của sợ hãi hét lên kêu cứu. Trò chơi đột ngột dừng lại, 7 – 8 nhân viên khiêng lên xe cứu thương, ngọn lửa vừa thắp lên đã bị dập tắt luôn.
Một góc nào đó trong tim như bị chạm nhẹ một cái, cảm mềm yếu chua xót trào dâng, chiếc mặt nạ đã đeo lâu ngày như bị người ta lấy đi mất, tự dưng trở nên không giống chính mình nữa.
Chu Tranh Tống Uẩn, nhẹ giọng hỏi: “Sao cậu lại dẫn tớ tới đây?”
Tống Uẩn trả lời: “Sinh nhật giảm nửa giá...”
“...” Ồ, ra là thế. Cậu mở miệng ra là thấy ghét.
...
Cung thiếu niên cuối tuần có hơi đông, trò chơi nào cũng phải xếp hàng rất dài.
Người lớn trong nhà đều trang bị đầy đủ các túi lớn túi nhỏ để dỗ dành những đứa trẻ cáu kỉnh, đứng trong một hàng dài khác, trong tay cầm điện thoại thỉnh thoảng liên lạc với ba hay mẹ để trao đổi.
Chu Tranh – người đang cầm một quả bóng bay trong tay quanh, cuối cùng bắt gặp ánh mắt của đứa nhỏ đang chơi xe trượt scooter.
Đứa nhỏ qua khoảng 7 – 8 tuổi, ánh mắt dán chặt vào hoa hướng dương trên không trung, duỗi ngón tay chỉ: “Muốn cái đó.”
Chu Tranh kéo bóng bay lại: “Không cho.”
Đứa nhỏ: “Muốn muốn!”
Chu Tranh: “Không cho không cho.”
“Chị keo kiệt!”
“Đến mà cắn đi này.”
Tống Uẩn – người đứng ngoài đang cãi nhau với đứa trẻ con học tiểu học quay đầu đi, thầm nhếch khóe miệng.
Đứa trẻ với Chu Tranh trở mặt hoàn toàn, đuổi từ trò đu quay máy bay xoay tròn đến con sứa trôi dạt, cuối cùng “hiệp lộ tương phùng” ở trò xe điện đụng, như một cái đuôi nhỏ không dứt ra .
Người bố đi cùng thấy hai người chơi với nhau vui như , vô tâm vẫy vẫy tay, trao đổi số điện thoại với Tống Uẩn rồi cầm điếu thuốc đi ra cổng lớn công viên.
Rất nhiều trò chơi giới hạn chiều cao dưới 1m75, những trò mà Tống Uẩn không thể chơi đều để Tiểu Xán và Chu Tranh ngồi cùng nhau.
Trong khu xe điện đụng, Tiểu Xán hô hào những đứa trẻ đồng lứa cùng nhắm vào Chu Tranh, bao vây, đuổi theo, cản lại, đánh chặn đủ kiểu, cuối cùng chặn lại đường lui của cả bốn phương tám hướng, ỷ nhỏ bắt nạt lớn, lấy nhiều địch ít, hoàn toàn chiến thắng.
Khi đi ra, bóng bay hoa hướng dương đã buộc ở cổ tay mũm mĩm của cậu bé, thỉnh thoảng cậu bé ngẩng đầu lên giật giật dây hai cái, thích không rời tay.
Chu Tranh buồn bực đi ra phía sau cậu bé, lấy ngón tay chọc chọc hoa hướng dương đang lơ lửng bên đầu cậu hai cái: “Này, chị đổi em cái khác, em có muốn đồ chơi không?”
Tiểu Xán kiên quyết lắc đầu: “Không, em chỉ thích quả bóng bay này thôi.”
Chu Tranh ôm quả bóng bay ngồi xổm xuống, lí với cậu bé: “Quả bóng bay này mang về nhà hai ngày là sẽ bị xì hơi đó.”
“Em đã là một nam tử hán 7 tuổi rồi, sao còn thích loại bóng bay trẻ con như chứ?”
Tiểu Xán : “Bởi vì có một chị 20 tuổi rồi vẫn còn thích đó.”
Chu Tranh buột miệng : “Chị mà thích bóng bay á, chị đây là thích...”
Lời còn dang dở bộc lộ rõ ràng trong đôi mắt mập mờ mà Tống Uẩn.
Vào một buổi sáng nọ, khi Tống Uẩn đã thích ứng với việc buông thả bản tính trẻ con trời sinh của , lại đột nhiên bị thả thính như liền bị sặc nước, cúi đầu ho sặc sụa trông rất thảm .
Ánh mắt của Tiểu Xán đảo qua đảo lại giữa hai người hai lần, nghĩ một lúc: “Vậy... em đổi cái khác cũng .”
Mắt Chu Tranh sáng lên: “Được , em muốn đổi cái gì?”
Tiểu Xán vén áo len ở tay lên, để lộ ra một chiếc đồng hồ thông minh, hào hứng : “Chúng ta thêm Wechat đi!”
Lần đầu tiên trao đổi Wechat với “ cùng chơi” trong cung thiếu niên, Chu Tranh giúp Tiểu Xán tạo một nhóm mới, suy nghĩ trong chốc lát rồi đặt là: Cung Thiếu Niên – Bé Xán.
Người đang đứng ngoài theo dõi mọi chuyện – Tống Uẩn: “...”
Đúng là bản tính khó dời, ít nhất thì ấy cũng học cách nhớ tên rồi.
Sắp đến giờ ăn trưa, người ba vô tâm của Tiểu Xán vẫn chưa quay lại, gọi một cuộc điện thoại mới biết lão nhân gia người ta đi tìm một sòng bài đánh bài thời gian rồi, giọng như chợt bừng tỉnh: “Tôi còn quên mất cái gì chứ! Đợi một lát nhé, tôi xong ván này sẽ đến đón nó ngay.”
Một ván này đánh tận hơn nửa giờ, Tiểu Xán và Chu Tranh ngồi trên bồn hoa đung đưa chân, ăn xong ba cái kem cuối cùng cũng thấy người bố lái xe điện nhỏ ung dung đi tới.
Tiểu Xán nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi bồn hoa, quay người vẫy tay chào tạm biệt: “Bye bye, chúng ta liên lạc trên Wechat nhé!”
Chu Tranh cũng vẫy tay chào, đột nhiên đưa tay tóm lấy cặp sách của cậu bé, dưới ánh mắt nghi hoặc của đối phương, buộc hoa hướng dương vào quai cặp của cậu bé, ngón tay chọc chọc hai cái, khuôn mặt tươi khẽ lắc.
“Đã giao kèo rồi đó, phải thích nó cho đến khi nó bị xì hết hơi đó.”
Tiểu Xán híp cả mắt, nhảy nhảy tại chỗ hai lần, lớn: “Em cảm ơn! Đợi hai chị ở bên nhau rồi, em sẽ dẫn của em đi hẹn hò cùng với chị!”
...
Mặt trời càng lúc càng lên cao, hai người kết thúc chuyến đi chơi ở cung thiếu niên, đi dọc trên con đường rợp bóng cây đến nhà hàng.
Chu Tranh vẫn còn đang than thở vì sự trưởng thành sớm của đám học sinh tiểu học ngày nay: “Đột nhiên tớ cảm thấy hậu sinh khả úy, áp lực quá, còn cậu thì sao?”
Tống Uẩn hai tay đút túi đi bên cạnh , hai bóng người chồng lên nhau giữa những bóng cây lốm đốm như gần như xa, nhàn nhạt : “Không thấy gì cả.”
“Chắc là cậu phải có chứ.” Chu Tranh ra vẻ nghiêm túc: “Vạch xuất phát của cậu rớt lại phía sau quá xa rồi.”
...
Lời tác giả muốn :
Chu Tranh: Vạch xuất phát của cậu rớt lại phía sau quá xa rồi, giáo Chu nhận dạy kèm riêng 1:1, không thoát ế, sẽ hoàn tiền.
Bạn thấy sao?