Hôm Nay Cậu Đã [...] – Chương 1

Vào một đêm khai giảng bình thường năm thứ ba đại học, phòng ký túc xá Chu Tranh trốn tiết tự học buổi tối để ra ngoài chơi trốn thoát khỏi mật thất.

Loại hình giải trí này đã thịnh hành một khoảng thời gian, mà người tự nhận mình là người bắt kịp thời đại - Chu Tranh lại chưa từng chơi, đó là bởi vì sợ ma, ngoài ra thì không có lý do nào khác nữa.

Anh họ của cùng phòng Tiểu A thầu hẳn ba tầng ở trung tâm thành phố, là kịch bản rất công phu, cơ chế thiết lập tinh xảo, NPC vô cùng tuyệt vời, có thể xưng là ngôi sao mới trong ngành.

Chu Tranh bị ba người cùng phòng bao vây tẩy não, cuối cùng không thể cưỡng lại cám dỗ, tắt Happy Match trên điện thoại đi, đứng dậy hùng hổ chỉ về phía trước: “Xuất phát!”.

...

Sau hơn nửa giờ, Chu Tranh bị bọn họ kéo ra khỏi thang máy.

Anh họ đứng trước cửa nhiệt vẫy tay với bọn họ, dáng vẻ và biểu cảm đều trùng khớp một cách kỳ lạ với trên tấm áp phích phía sau ta.

Chu Tranh quay người định chạy lại bị một người cùng phòng dùng một tay kéo lại.

Chu Tranh tuyệt vọng lên trần nhà quấn đầy dây leo: “Tớ muốn về học, thật đấy.”

Bạn cùng phòng: “Muộn rồi.”

Phòng tiếp tân khá rộng, trên tường treo đầy những tấm áp phích với nhiều chủ đề khác nhau, chỉ lướt qua thôi cũng khiến muốn uống ngay một liều thuốc trợ tim.

Năm sáu bộ bàn ghế tròn nằm rải rác ở các góc, vài người chơi đang ngồi chờ đến lượt.

Bao gồm cả người họ, có tổng cộng ba nhân viên. Một tóc dài đang ngồi trước máy tính, vừa quan sát camera vừa dùng bộ đàm chỉ huy NPC: “Có một bị tách ra khỏi nhóm rồi, cậu từ tủ âm tường 203 trèo ra, đưa ấy đi thực hiện nhiệm vụ một người.

“...” Sợ quá.

Ngoài ra còn có một chàng trai đội mũ có logo đang nằm bò ra bàn ngủ.

Sau vài câu chào hỏi đơn giản, họ lấy ra một tờ gấp quảng cáo nhỏ và bắt đầu giới thiệu về chủ đề phó bản.

“Chỗ tổng cộng có ba loại. Tầng thứ tám là trò kịch bản hóa trang g.i.ết ng.ườ.i, nội dung tương đối phức tạp, các em là lính mới thì thôi .”

“Loại thứ hai là đóng vai trốn thoát.” Anh chỉ vào một hàng áp phích bên tay trái: “Chủ đề từ kinh dị vừa phải đến vô cùng kinh dị, rất thích hợp với những thanh niên tìm kiếm kích thích.”

Không chờ ta giới thiệu xong, Chu Tranh đã nhảy vào : “Chúng ta không muốn tìm kích thích, có trò nào thích hợp cho người già chơi không ạ?”.

“...”

Không bất ngờ gì, Chu Tranh bị đuổi ra.

Cô ngồi trên chiếc sofa nhỏ, mắt không dám vào những tấm áp phích kinh dị trên tường, cũng không dám ra hành lang hẹp dài tối tăm bên ngoài, cuối cùng dừng lại ở chậu cây mọng nước trên bệ cửa sổ.

Lá dày dặn, xanh tươi mọng nước, đây có lẽ là sinh vật hiền lành nhất trong cả cái tầng này.

Sau khi chằm chằm nó một lúc, ánh mắt vô thức tập trung vào tấm kính, thấy một nửa khuôn mặt của chàng trai phản chiếu trên đó.

Chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đội lệch sang một bên, vài sợi tóc bị ép xuống che đi vầng trán, hàng mi dài đổ bóng dưới mí mắt, sống mũi cao thẳng vùi vào khuỷu tay đang gập lại.

Có khí chất.

Chu Tranh chớp chớp mắt, bước từng bước nhỏ đến bên cạnh cùng phòng, chui đầu qua vòng người: “Mọi người đã chọn xong chưa?”.

“Vẫn chưa, còn đang phân vân giữa NPC tạo bầu không khí và giải mã kinh dị.” Các cùng phòng cuối cùng cũng nhớ tới : “Tôn trọng cậu đấy, chọn một cái đi.”

Chu Tranh đọc phần giới thiệu, chậm rãi chỉ vào hình ảnh nhà hát, Tiểu A kinh ngạc: “Cậu thật sự muốn chơi cùng NPC sao?”.

“Không, tớ chỉ muốn hỏi có phải NPC đều giống ấy không?” Chu Tranh hếch cằm ra hiệu chàng trai phía sau quầy.

Anh họ nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, theo hướng ánh mắt , không khỏi nhếch miệng : “Nhắc nhở thân thiện một chút, cậu ấy không phải NPC đâu, nhóm nữ cuối cùng đi vào nhà ma cũng hỏi .”

Bây giờ vẫn đang bị mấy con ma rượt đuổi trong căn phòng nhỏ tối tăm đó.

“Ồ.” Ngón tay Chu Tranh lưu loát lật qua trang: “Bọn em không có hứng thú với NPC, đương nhiên là chọn giải mã IQ cao rồi.”

Tiểu A: “...Cậu là nhất.”

Sau khi chọn xong một chủ đề, họ đến tủ để cất balo mang theo.

Tiểu B và Tiểu C chạy vào nhà vệ sinh trước, chưa hai phút đã trở lại, mặt như gặp quỷ: “Chu Tranh, đừng đi vào nhà vệ sinh, cậu chắc chắn sẽ bị cái đèn đó dọa c.h.ết mất.”

Chu Tranh vừa mới bước nửa bước đã lặng lẽ lui lại: “Tớ không muốn đi vào phòng vệ sinh đâu.”

Cô nhét khăn giấy vào lại tủ, khóa tủ rồi quay người, chạm mắt với chàng trai đang cách đó ba bước chân.

Chiếc mũ của ấy vẫn lệch sang một bên, không biết từ lúc nào ấy đã tỉnh giấc, đang quay đầu về phía bên này.

Không chỉ có khí chất thôi đâu.

Thật sự rất là đẹp trai, sống mũi cao thẳng, da trắng, đường nét rắn rỏi, ấy bỏ mũ ngồi dậy, để lộ bờ vai rộng không cường tráng quá mức, có lẽ là một chàng trai học công nghệ.

Trong lòng Chu Tranh “woa” một tiếng, trên mặt nở nụ ngượng ngùng: “Xin lỗi vì đã tỉnh giấc.”

Chàng trai vô cảm hai giây, lại xuống bàn một lúc, lấy ra cặp kính nửa gọng dưới tờ quảng cáo rồi đeo vào.

Có vài vị khách đang chơi trò chơi kịch bản g.i.ết ng.ười ở tầng trên, họ phải lên DM*.

*Dungeon Master: dùng để chỉ máy chủ của trò chơi.

Anh họ giới thiệu chàng trai mắt còn nhập nhèm với bọn họ: “Bạn của , cậu ấy ở đây để chơi thử một nội dung đang trong thời gian thử nghiệm kín, cậu ấy sẽ dẫn bọn em đi.”

Chàng trai chỉnh lại mũ, vuốt những sợi tóc đang che mắt ra sau, gật đầu với họ.

Đợi thêm khoảng mười phút, khi mật thất không còn ai, chàng trai dẫn bọn họ đi qua nửa tầng lầu, đứng trước một cánh cửa nhỏ, phát bịt mắt cho bọn họ: “...Ở đây là hướng dẫn sử dụng bộ đàm và những điều cần ý. Mọi người đeo bịt mắt vào, đặt tay lên vai người phía trước, tôi dẫn mọi người đi vào.”

Chu Tranh do dự một lúc, nghĩ xem nên sao để bình tĩnh bước đến trước mặt với tư thái “em cũng rất sợ không hiểu sao lại bị đẩy lên trước rồi”.

Trong lòng ôm ấp cảm thiếu nữ trăm lần nghĩ ngợi, sau lưng bị đẩy mạnh, khi ngẩng đầu lên thì đã thất thần đứng trước mặt chàng trai, mắt to trừng mắt nhỏ với ấy.

Sau lưng , ba cùng phòng đã co rúm lại như đoàn tàu, đồng thanh : “Bọn em sợ lắm.”

Chu Tranh tức giận: “Tớ cũng rất sợ đó!”

Sau đó quay lại khẩu hình với cùng phòng: Yêu các cậu!

Chàng trai không biết gì, hoàn toàn không để ý đến trò mèo của bọn họ, đưa bộ đàm cho Chu Tranh: “Chuẩn bị xong rồi chứ?”

“Em không thấy, phải đi như thế nào ạ?”

Chàng trai đang tra chìa khóa, nghe thấy lời liền quay đầu : “Cậu bám vào tôi đi.”

“Ồ ồ.”

Chu Tranh cân nhắc một chút, nắm tay thì không thích hợp lắm, kéo cánh tay lại quá thẳng thắn rồi.

Cô giơ tay phải lên, dựa theo cảm giác chuẩn xác túm vào góc áo cậu, đầu ngón tay hơi dùng sức.

“Em hơi sợ, đi chậm một chút nhé.”

Cô áng chừng bằng mắt cao khoảng 1m8, tuy rằng hôm nay đi đôi cao gót nhỏ chắc cũng không vượt quá 1m67, từ góc độ này mà xuống thì thật hoàn hảo.

Không một chàng trai nào có thể cưỡng lại một đáng thương đang túm lấy góc áo mình và lên...

Cô còn chưa hết câu, trong tay đã trống không, chàng trai kéo vạt áo lại: “Thôi , không đeo bịt mắt cũng không sao.”

Ba giọng phía sau đồng thanh: “Ha.”

Chu Tranh: “...Đây là thất bại thảm nhất trong lịch sử.”

Thế là, trên cổ Chu Tranh treo cái bịt mắt, trên vai vất vưởng ba cái linh hồn, oán hận chằm chằm vào sau gáy chàng trai, đi theo rẽ hai lần rồi vào trong mật thất, chàng trai đi mà đầu không ngoảnh lại, sau đó khóa chặt cửa.

Quá là vô .

Âm thanh trên đỉnh đầu đang về thông tin của cốt truyện, ba người còn lại đã sớm tháo bịt mắt ra, lên vô cùng xấu xa.

“Thảm quá, thảm quá, Chu Tranh nhà chúng ta đã bao giờ phải chịu tủi thân đâu hahaha.”

“Tớ rất tò mò vừa nãy đã xảy ra chuyện gì , không phải là cậu chạm vào tay ấy rồi chứ?”

Chu Tranh bất mãn: “Tớ là người hèn hạ sao?”

“Vậy Tranh không hề hèn hạ, xin hỏi cậu đã gì với đẹp trai rồi?”

Chu Tranh thấy xấu hổ không muốn ra.

Bị nhạo cả nửa ngày, ngang ngược : “Cũng tốt mà, trai nhỏ không phải là người thấy sắc là nổi ý xấu, năng lực phân biệt trà xanh cũng rất giỏi.”

Tiểu C: “Vịt chết cũng không bằng cậu ăn ngang ngược.”

Chu Tranh hắng giọng, xung quanh với ánh đèn lờ mờ gần như không thấy gì: “Chúng ta nhanh chóng giải mã câu đố, tranh thủ hoàn thành trò chơi trong vòng nửa giờ để lấy lại thể diện cho tớ."

“Được thôi."

Bọn họ mò mẫm trong gian phòng nhỏ nửa ngày trời mới đột nhiên ý thức một vấn đề: “Vừa rồi lúc thông báo có phải có manh mối gì không? Các cậu có ai nghe thấy không?”

“...” Không nghe thấy, tất cả đều bận Chu Tranh rồi đi thôi.

Ba phút sau khi bước vào mật thất, bộ đàm ở quầy lễ tân vang lên. Chàng trai vào màn hình, chỉ thấy Chu Tranh ngồi xổm quay lưng lại với camera, trong tay cầm bộ đàm, giọng truyền đến hơi chậm một chút.

“À thì...thông báo vừa nãy có thể phát lại một lần nữa không ạ?”

“...Không thể.”

---

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...