9
Vốn dĩ Lục Vệ Dân đã hứa, chỉ cần tôi nhận giấy báo, sẽ về quê cùng tôi để thắp hương cho ba mẹ.
Nhưng lúc này, ta lại đang hấp tấp chạy ra từ trong nhà.
Vừa thấy tôi, đến một câu chào cũng không buồn .
Thì ra, một bệnh viện lớn ở Bắc Kinh đang về đây tuyển người.
Mấy bác sĩ, y tá ở Bệnh viện Nhân dân đều chọn.
Nhưng chẳng hiểu sao, Thẩm Nhu – người từng kỳ vọng nhất với danh xưng “bác sĩ du học về nước” – lại bị trượt.
Trong cơn đau khổ tuyệt vọng, Thẩm Nhu vừa khóc vừa dọa nhảy lầu.
Dì Hướng thở dài.
“Tiểu Nhu từ nhỏ đã rất sĩ diện, lần này bị loại, chắc bé không chịu nổi mất mặt.”
“Nghe ba của Diêu Diêu cũng đang ở Bắc Kinh…”
Dì lải nhải rất nhiều, tôi cũng chẳng để tâm.
Nghĩ đến ngày hôm đó, Lục Vệ Dân còn thề thốt trước mặt tôi rằng sẽ tránh xa mẹ con Thẩm Nhu, đúng là nực .
May mà tôi chưa bao giờ tin lời ta.
Tôi không chờ Lục Vệ Dân, tự mình quay về quê thăm mộ ba mẹ.
Lúc về đến thành phố, trời đã tối.
Lục Vệ Dân vẫn chưa thấy đâu.
Nửa đêm, dì Hướng dậy đi vệ sinh thì bị trượt chân té ngã.
Kiếp trước cũng y hệt như .
Tôi và Lục Vệ Dân nghe tiếng liền bật dậy, đưa bà vào viện.
Bác sĩ nếu chậm hơn chút nữa là không cứu .
Nhưng kiếp này, Lục Vệ Dân lại không có ở nhà.
Tôi một mình cõng dì Hướng nặng hơn mình đến 15 ký, đi bộ hai cây số để tới bệnh viện.
Nhưng bác sĩ , đến hơi muộn, chưa chắc cứu kịp.
Tôi đã mệt rã rời, toàn thân như bị rút cạn sức lực, gục luôn trên ghế dài trước cửa phòng cấp cứu.
“Tô Minh Nguyệt, sao lại ở đây?”
Thẩm Nhu mặc áo blouse trắng đi tới, liếc phòng cấp cứu.
“Bên trong là ai ?”
Tôi ngây người ta, đầu óc trống rỗng.
Khóe miệng ta lại nhếch lên nụ đầy thách thức.
“Người gọi cho Lục Vệ Dân cả đêm qua là đúng không? Phiền chết đi , tôi tắt máy nhắn tin giùm ấy rồi.”
Tối qua sau khi dì Hướng ngất, tôi đã gọi cho Lục Vệ Dân rất nhiều lần, chẳng có hồi âm.
“Cô có đoán lúc đó chúng tôi đang gì không? Chắc đoán ra rồi ha?”
“Nói thật nhé, Lục Vệ Dân đúng là lợi thật, cả đêm tôi mệt rã rời, đến giờ lưng vẫn còn đau!”
“Tô Minh Nguyệt, tưởng lấy chuyện hủy hôn ra dọa thì Lục Vệ Dân sẽ bỏ mặc tôi với Diêu Diêu à? Cô mơ đi—”
Chưa kịp hết câu, đèn trong phòng cấp cứu vụt tắt.
Tôi bật dậy khỏi ghế.
Lục Vệ Dân cũng hớt hải chạy từ ngoài vào.
“Minh Nguyệt, mẹ sao rồi?”
Thẩm Nhu đứng bên cạnh sững sờ.
“Người trong đó… là dì Hướng sao?”
Tôi không trả lời, chỉ chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu.
Rất nhanh, bác sĩ và y tá từ bên trong bước ra.
“Chúng tôi đã cố hết sức. Xin chia buồn cùng gia đình.”
10
Trong lễ tang của dì Hướng, Thẩm Nhu khóc đến mức ngất lên ngất xuống vài lần.
Nhưng Lục Vệ Dân vẫn lạnh như băng, chẳng buồn ta lấy một cái.
Đêm khuya, ta ngồi một mình trong phòng khách, thẫn thờ tấm ảnh của dì Hướng treo trên tường.
Anh ta trông thảm vô cùng, như thể cả người chìm trong nỗi đau mất mát.
Thấy tôi, lập tức bật dậy, ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở không thành tiếng.
“Minh Nguyệt, ba mẹ đều đã mất, giờ chỉ còn em thôi…”
Một năm trước, lúc Lục qua đời, ta cũng ôm tôi như mà khóc đến đau lòng.
Lúc đó tôi xót lắm, chỉ muốn trao cả mạng sống cho ta.
Nhưng bây giờ, tôi đã đẩy ta ra.
“Bác sĩ nếu dì Hướng đưa tới sớm hơn, thì đã không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Đêm đó nếu ở nhà, thì đã có thể lái xe đưa dì đến bệnh viện.”
“Nhưng không có ở đó. Tôi đã gọi rất nhiều lần, không hề phản hồi.”
“Lục Vệ Dân, theo một nghĩa nào đó, chính đã gián tiếp chết dì Hướng.”
“Không… không phải …” Lục Vệ Dân đỏ ngầu cả mắt, gương mặt đầy đau khổ.
“Là Thẩm Nhu, là ta đã tắt máy nhắn tin của , là ta đã chết mẹ …”
Tôi lạnh lùng ta.
Sống đến hai kiếp, cuối cùng tôi cũng thấu con người này.
Rõ ràng là lỗi của chính mình, mà lúc nào cũng tìm cách đổ cho người khác.
Tất nhiên, Thẩm Nhu cũng chẳng vô tội gì.
11
Tôi đã mua sẵn vé tàu đi Bắc Kinh, vẫn chưa gì với Lục Vệ Dân.
Từ sau khi dì Hướng qua đời, ta trở nên chán nản, sống u uất như cái xác không hồn.
Tận sâu trong lòng, tôi vẫn còn chút mềm lòng.
Ngày trước khi rời đi, tôi quyết định sẽ thẳng với ta.
Nhưng còn chưa kịp mở lời, ta đã chần chừ lên tiếng trước.
“Minh Nguyệt, tối nay chắc phải ra ngoài một chút.”
“Hôm nay là sinh nhật của Diêu Diêu, Thẩm Nhu hẹn mấy đứa cũ tụ họp.”
“Thật ra không muốn đi, bọn Đông Tử bảo dạo này tụt mood quá, cần ra ngoài xả hơi chút.”
Tôi siết chặt tấm vé tàu trong tay.
“Chuyện này không cần báo với tôi, tự quyết định đi.”
Lục Vệ Dân quan sát nét mặt tôi, thấy tôi không giận thì mới thở phào.
“Minh Nguyệt, em yên tâm, sẽ cố về sớm.”
Tôi chờ đến tận nửa đêm, mà Lục Vệ Dân vẫn chưa quay lại.
Tôi đặt chiếc hộp đựng ba món vàng lên đầu giường ta.
Định để lại một mảnh giấy, nghĩ rồi lại thôi.
Vé tàu của tôi là chuyến hai giờ sáng, phải đi ngay.
Sau một ngày một đêm lắc lư trên tàu, cuối cùng tôi cũng đặt chân đến Bắc Kinh.
Việc đầu tiên sau khi ổn định chỗ ở, chính là đến Thiên An Môn xem lễ thượng cờ.
Khi quốc ca vang lên, lá cờ từ từ kéo lên giữa quảng trường, nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã.
Kiếp này, tôi đã hoàn thành ước mơ thuở nhỏ của mình.
12
Cuộc sống đại học bận rộn và đầy màu sắc.
Ngoài việc chăm học, điều khiến tôi thấy vui nhất mỗi ngày chính là kiếm tiền.
Kiếp trước, sau khi cưới Lục Vệ Dân, tôi luôn sống trong cảnh ngửa tay xin tiền, chịu đủ cái khổ của sự nghèo túng, thấm thía giá trị của đồng tiền.
Tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi sống lại vào những năm 90 – thời kỳ vàng ròng cơ hội đầy rẫy.
Làm ăn buôn bán nhỏ thôi cũng có thể lời to.
Vì không có nhiều vốn, ban đầu tôi chỉ dám đi chợ sỉ nhập mấy món đồ nhỏ vừa lạ vừa tiện dụng, rồi bán trong ký túc xá nữ.
Hôm đó, tôi vác một bao tải to đùng chứa toàn mấy món hàng vừa mua, vừa bước xuống xe buýt.
Vừa đi đến cổng trường, sau lưng vang lên một giọng nam nghe rất dễ chịu.
“Bạn gì ơi, cần giúp không?”
Tôi quay đầu lại , liền ngẩn người.
Anh chàng khí chất điềm đạm, sơ mi trắng cài kín tận cổ, thậm chí còn đẹp trai hơn cả Lục Vệ Dân.
Tôi đỏ mặt.
“Không cần đâu, mình tự mang .”
Anh ấy nhẹ, tiện tay cầm lấy bao hàng của tôi.
“Trường rộng lắm, là con mà vác cái này mệt lắm đó.”
“Bạn về ký túc xá nữ đúng không? Để mình đưa đến đó.”
Tôi lặng lẽ đi sau lưng ấy.
Đến trước cửa ký túc xá, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm mở lời.
“Anh ơi, cảm ơn . Em có thể biết tên không?”
Anh ấy bỗng bật .
“Minh Nguyệt à, em không nhận ra sao?”
Tôi chết đứng, chỉ tay vào rồi lại chỉ vào chính mình.
“Chúng ta… quen nhau sao?”
Anh ấy mỉm , đưa tay ra phía tôi.
“Chào em Minh Nguyệt, là Tần Việt.”
Một ký ức đã phủ bụi bỗng dưng sống lại trong tôi.
13
Năm tôi 7 tuổi, trong làng có một ông cụ rất kính trọng, bỗng có một cậu bé chuyển đến nhà ông.
Cậu ấy rất đẹp trai, không chuyện, cũng chẳng để ý đến ai.
Mẹ bảo tôi, cậu ấy vừa trải qua một trận đất khủng khiếp, ba mẹ đều đã mất.
Vì quá đau buồn, nên cậu ấy tự khép mình lại, không chịu mở lời.
Tôi thấy cậu ấy đáng thương nên ngày nào cũng đến bên cạnh, kể chuyện cho cậu nghe.
Cho đến một ngày, cậu rút từ trong túi ra một cây kẹo mút, đưa cho tôi.
“Chào em Minh Nguyệt, là Tần Việt.”
Gặp lại người xưa nơi đất khách, tôi đến rơi nước mắt.
“Tần Việt, sau đó đã đi đâu ?”
Sau khi Tần Việt trở lại bình thường, rời khỏi ngôi làng nhỏ của chúng tôi.
Kiếp trước đến lúc chết, tôi cũng chưa từng gặp lại .
“Dì đón về thành phố học cấp ba ba năm, rồi đưa cả nhà ra nước ngoài.”
“Còn em thì sao? Những năm qua sống thế nào?”
Tôi kể đơn giản cho nghe chuyện cuộc đời mình.
Biết ba mẹ tôi đã qua đời, Tần Việt trầm mặc, có chút buồn bã.
Anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
“Không ngờ, cuối cùng cả hai ta đều thành trẻ mồ côi.”
“Nhưng không sao, sau này Tần Việt sẽ bảo vệ em.”
Anh Tần Việt giỏi lắm.
Không chỉ là giáo sư trẻ nhất trường, mà còn việc ở viện nghiên cứu, là nhân tài quốc gia.
Có ấy ở bên, cuộc sống đại học của tôi trở nên vô cùng dễ chịu, thật sự rất vui vẻ.
Tất nhiên, nếu Lục Vệ Dân không tìm đến thì tôi còn thấy vui hơn nữa.
Bạn thấy sao?