Thích Lục Vệ Dân 8 năm, cuối cùng ấy cũng cưới tôi.
Tôi từ bỏ cơ hội vào đại học để chăm sóc mẹ chồng liệt giường suốt mấy chục năm.
Không ngờ mẹ chồng vừa mất, ấy liền đưa mối đầu của mình về nhà.
“Ngày xưa ba mẹ em vì cứu ba mẹ mà qua đời, giờ ba mẹ cũng mất rồi, nhà họ Lục cũng đã trả hết nợ cho em.”
Tình đầu của ấy ném cho tôi tờ đơn ly hôn.
“Vệ Dân tôi, chiếm giữ ấy bao nhiêu năm nay cũng nên trả lại rồi.”
Ngay cả hai đứa con tôi cũng khuyên tôi.
“Cuộc hôn nhân của mẹ và ba là do cha mẹ sắp đặt, lỗi thời rồi. Ba và dì Thẩm mới là đích thực, mẹ hãy tác thành cho họ đi!”
Tôi tức đến mức đột quỵ ngay tại chỗ.
Lúc mở mắt ra, tôi đã quay về ngày cuối cùng điền nguyện vọng thi đại học.
1
Thấy tôi đổi nguyện vọng sang trường đại học ở Bắc Kinh, giáo rất ngạc nhiên.
“Trước em chẳng muốn chọn trường nào gần nhà thôi sao? Sao giờ đính hôn rồi mà lại chọn đi xa thế, vị hôn phu của em đồng ý à?”
Xem lễ thượng cờ ở Thiên An Môn là ước mơ từ nhỏ của tôi.
Nhưng kiếp trước, đến chết tôi cũng chưa từng đi.
Lúc đầu là vì mẹ chồng nằm liệt, không thể rời khỏi tôi.
Sau đó lại có con cái, càng không thể rời đi.
Tôi tự nhốt mình trong cái sân nhỏ nhà họ Lục, sống một đời ngắn ngủi và vô nghĩa.
Tôi đã sai rồi.
Tôi tươi giáo.
“Anh ấy đồng ý ạ!”
“Việc đính hôn là ý của cha mẹ hai bên, thật ra trong lòng ấy có người khác, chỉ mong tôi đi càng xa càng tốt.”
“Bây giờ là thời đại đương tự do mà , đính hôn rồi cũng có thể hủy chứ!”
Cô giáo lắc đầu.
“Giới trẻ bây giờ nghĩ khác hẳn tụi thời trước rồi.”
“Nhưng với thành tích hiện tại của em, muốn đậu đại học ở Bắc Kinh vẫn hơi khó. Hai tháng cuối này, em phải cố gắng hơn nữa đấy.”
Tôi gật đầu thật mạnh.
“Em biết rồi , cứ yên tâm!”
Kiếp này, dù có liều mạng, tôi cũng phải đậu vào đại học Bắc Kinh.
2
Trên đường về nhà, tôi gặp Lục Vệ Dân đang vội vã bước đi.
Anh ta mặc vest đen, dáng cao chân dài, trông rất bảnh bao.
“Minh Nguyệt, em đi đâu ? Không phải hôm nay chụp ảnh cưới sao? Anh đợi em cả buổi sáng rồi đấy.”
Lúc này tôi mới nhớ ra, hôm nay là ngày đã hẹn chụp ảnh cưới.
Kiếp trước, vừa nhân viên trang điểm xong, ta đã bị gọi đi ngay.
Quả nhiên, ta lại .
“Có bệnh nhân chuyện ở bệnh viện, Thẩm Nhu bị thương, phải đến xem sao.”
Thẩm Nhu chính là mối đầu trong lòng Lục Vệ Dân.
Cô ấy lớn hơn Lục Vệ Dân vài tuổi, từ nhỏ đã thông minh, giỏi giang, rất có chủ kiến, là “đầu đàn” trong đám trẻ con thời đó.
Ngày trước tôi nhà họ Lục nhận nuôi, ấy đã đuổi theo chàng trai mình thích ra nước ngoài học y.
Sau đó kết hôn và sinh con khi đang du học.
Nhưng nửa tháng trước, ấy lại bệnh viện Nhân dân ở đây mời về với mức lương cao, dẫn theo một con sáu tuổi.
“Em cứ đến tiệm ảnh đợi , đến liền.”
Nói xong, Lục Vệ Dân vội vã rời đi.
Tôi thì quay về nhà luôn.
Trước cửa đậu một chiếc xe hơi, giúp việc thấy tôi thì dặn lớn.
“Minh Nguyệt, tôi phải xuống quê vài hôm, nhớ chăm sóc tốt cho Vệ Dân nhé!”
Tôi gật đầu, trong lòng lại vô cùng rối bời.
Sau khi nhà họ Lục nhận nuôi, dì Hướng luôn đối xử tốt với tôi.
Vì sau này khi dì bị đột quỵ, liệt nửa người và cần người túc trực chăm sóc, tôi không ngần ngại từ bỏ cơ hội vào đại học, cam chịu hy sinh để chăm bà suốt mấy chục năm.
Thế không hiểu vì sao, dì Hướng trước đây sau khi trở thành mẹ chồng, lại hoàn toàn thay đổi.
Không chỉ thường xuyên hành hạ tôi, mà đến lúc lâm chung còn để lại lời trăn trối.
“Những năm qua ở bên con, Vệ Dân chưa từng thực sự hạnh phúc. Đợi mẹ đi rồi, con hãy để nó tự do.”
Kiếp trước cũng chính vì câu này, mà Lục Vệ Dân và Thẩm Nhu mới dám ngang nhiên đến .
3
Làm xong hai bộ đề toán, Lục Vệ Dân trở về.
Anh ta đứng tựa vào khung cửa, nhíu mày tôi.
“Không phải bảo em đến tiệm ảnh đợi sao?”
Kiếp trước, ta cũng bảo tôi đợi, là đi rồi về liền.
Trời đông giá rét, tôi mặc chiếc váy cưới mỏng manh, ngồi chờ ở cửa tiệm ảnh từ sáng sớm đến tối mịt, vừa lạnh vừa đói.
Vậy mà ta chẳng bao giờ xuất hiện.
Kiếp này, ta về sớm thật, trời còn chưa tối.
“Tôi phải ôn bài, chuẩn bị thi đại học.”
“Thời gian rất quý, tôi không muốn phí vào mấy chuyện vô nghĩa.”
Lục Vệ Dân sững lại.
“Không phải chính em đòi chụp ảnh cưới sao? Sao giờ lại bảo là vô nghĩa?”
Tôi liếc ta một cái, giọng hờ hững.
“Con người mà, ai chẳng thay đổi.”
“Trước đây tôi muốn chụp, giờ không muốn nữa, thế có vấn đề gì không?”
Lục Vệ Dân nghẹn lời, như cảm nhận có gì đó không đúng, cẩn thận dò hỏi.
“Mẹ bảo, tối qua em có nấu canh giải rượu—”
Hôm qua là sinh nhật 18 tuổi của tôi, cũng là ngày hai đứa đính hôn.
Lục Vệ Dân uống rượu cùng vài người trên sân thượng.
Tôi nấu canh giải rượu, vui vẻ mang lên.
Nhưng lại nghe thấy có người hỏi.
“Vệ Dân, trước cậu chẳng bảo Minh Nguyệt như em sao? Sao giờ lại đính hôn với ấy?”
Lục Vệ Dân im lặng rất lâu, cuối cùng mới mở miệng.
“Không phải Thẩm Nhu thì cưới ai cũng thế.”
Nghe câu đó, tim tôi như vỡ vụn, nước mắt rơi không ngừng.
Tối hôm trước, lúc dụ tôi lên giường, ta đâu có …
4
“Lúc lên lầu, tôi vô ý đổ nên không mang lên nữa.” Tôi lạnh nhạt đáp.
Lục Vệ Dân thở phào nhẹ nhõm.
“Em không muốn chụp ảnh cưới thì thôi .”
“Anh nghe chụp mấy thứ đó mệt lắm, đến cứng cả mặt.”
Vừa , ta vừa tháo cà vạt, ánh mắt nóng rực tôi.
“Minh Nguyệt, nhớ em rồi…”
Tôi hiểu ta có ý gì.
Hôm kia là lần đầu của chúng tôi.
Anh ta “nếm vị ngon”, gần như ngày nào cũng đòi.
Kiếp trước, cặp song sinh của tôi và ta cũng mang thai theo cách đó.
Lục Vệ Dân bề ngoài điển trai, lại có đôi mắt đào hoa khiến ai cũng tưởng là si .
Kiếp trước tôi ta, cứ thế lún sâu trong ánh mắt tưởng như dịu dàng ấy.
Nhưng kiếp này, tôi chỉ thấy ghê tởm.
Rõ ràng trong lòng còn ôm mối đầu, mà mỗi ngày vẫn nghĩ cách lên giường với tôi—
Tôi bật dậy khỏi ghế.
“Tôi đi nấu cơm đây.”
Lục Vệ Dân kéo tay tôi lại, nhẹ nhàng dỗ dành.
“Nấu nướng gì chứ? Lát nữa dẫn em đi ăn ngoài.”
“Minh Nguyệt, muốn em…”
Tôi giật tay ra khỏi tay ta.
“Tôi đói rồi, muốn ăn cơm.”
Gương mặt Lục Vệ Dân cứng đờ.
“Vậy… đi thôi! Ăn trước đã.”
Vừa ngồi xuống ở nhà hàng, Thẩm Nhu và con ta – Diêu Diêu – đã tới.
Vừa thấy Lục Vệ Dân, Diêu Diêu đã vui vẻ nhào vào lòng ta.
Lục Vệ Dân cúi người bế bé lên.
“Công chúa nhỏ, nhớ Lục không nào?”
“Nhớ ạ.” Diêu Diêu ôm cổ ta nũng nịu. “Chú Lục ơi, cho con cưỡi ngựa!”
“Được thôi!” Lục Vệ Dân tươi, nâng bé lên vai, để cưỡi trên cổ mình, chạy vòng quanh bên này bên kia.
Diêu Diêu khanh khách không ngừng.
Tự nhiên tôi thấy lòng mình nặng trĩu.
Kiếp trước, tôi luôn nghĩ Lục Vệ Dân không thích trẻ con.
Vì ta lạnh nhạt đến vô với hai đứa con của chúng tôi.
Hai đứa trẻ, đừng chơi trên vai như Diêu Diêu, ngay cả ta ôm vào lòng cũng đếm trên đầu ngón tay.
Thế nên từ khi biết suy nghĩ, chúng đã oán trách tôi không như Thẩm Nhu, không khiến ba thương, mới chúng mất đi cảm của cha.
Thẩm Nhu giả vờ trách , vỗ nhẹ vào tay Lục Vệ Dân.
“Vệ Dân, chiều nó quá rồi đấy.”
Lục Vệ Dân khẽ.
“Cô bé vừa xinh xắn vừa đáng , y hệt em hồi nhỏ, ai mà không muốn cưng chiều chứ?”
Thẩm Nhu liếc tôi đầy khiêu khích, tôi chẳng buồn đáp lại.
Nhà hàng này nấu ăn cũng khá, tôi ăn rất ngon miệng.
Nhưng Diêu Diêu mới ăn vài miếng đã tái mét mặt, kêu đau bụng.
Thẩm Nhu hoảng hốt.
“Diêu Diêu từ nhỏ đã yếu bụng, phải đưa con đến bệnh viện ngay.”
Lục Vệ Dân lập tức đứng dậy, bế Diêu Diêu chạy ra ngoài.
“Minh Nguyệt, em chờ ở đây nhé, sẽ quay lại nhanh thôi.”
Tất nhiên là tôi không đợi.
4
Tôi dồn hết tâm sức vào việc học.
Sau kỳ thi đại học, ước lượng điểm còn cao hơn mọi lần trước.
Cô giáo tôi đầy hài lòng.
“Em đăng ký nguyện vọng vào đại học ở Bắc Kinh, chắc chắn đậu rồi đấy.”
Trái tim căng thẳng suốt hai tháng cuối cùng cũng thả lỏng.
Tối hôm đó, Lục Vệ Dân mời mẹ con Thẩm Nhu đến nhà ăn cơm.
“Ban đầu định ra ngoài ăn, Diêu Diêu bụng yếu quá…”
“Minh Nguyệt à, nhiều món như , vất vả cho em rồi.”
“Đợi khi nào có giấy báo trúng tuyển, sẽ đãi vài bàn ở nhà hàng, ăn mừng đàng hoàng cho em.”
Tôi chỉ mỉm , không gì.
Thẩm Nhu đột nhiên khều tay Lục Vệ Dân, ra vẻ ngạc nhiên.
“Cái khăn lụa Minh Nguyệt quấn trên đầu trông quen quen nhỉ? Có phải cái khăn tặng kèm lúc mua túi cho em không?”
“Hồi đó em thấy màu sắc già quá nên không lấy, không ngờ lại mang về dùng.”
“Trời ơi, không ngờ đó nha, Vệ Dân, cũng biết tiết kiệm đấy chứ!”
Lục Vệ Dân trông lúng túng, tôi như muốn giải thích mà chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Tôi cúi đầu, lặng lẽ từng thìa cơm trong bát.
Nhưng ngực tôi như bị đè nặng bởi thứ gì đó, nghẹn đến mức không thở nổi.
Chiếc khăn lụa đó là quà sinh nhật 18 tuổi của Lục Vệ Dân tặng tôi.
Màu sắc và hoa văn tôi đều rất thích, gần như ngày nào cũng đeo.
Không ngờ, nó chỉ là một món quà tặng kèm.
Tôi rất muốn tỏ ra như không có gì.
Nhưng cảm giác chua xót trong lòng lại không sao kìm nén nổi.
Tôi đặt đũa xuống, gượng còn khó coi hơn cả khóc.
“Tôi ăn no rồi, mọi người cứ ăn tiếp nhé.”
Bạn thấy sao?