Hồi Ức Trở Về – Chương 4

15

Hứa Tuấn dạy hời hợt, tôi lại học rất nghiêm túc.

Kiếp này, tôi thực sự không muốn mình trở thành một kẻ vô dụng, chỉ biết dựa vào người khác nuôi.

Nhưng mà…

Môn Toán, thật sự là một ác mộng.

Người giỏi thì đúng là giỏi thật, như Hứa Tuấn, lần nào cũng đạt điểm tuyệt đối.

Còn người dở thì dở không chối cãi, như tôi, có khi còn từng thi điểm một con số.

Tôi lại một lần nữa bị cái gọi là “bài toán tặng điểm” của Hứa Tuấn khó.

“Loại bài này, thầy Vương đã giảng hai lần, tôi cũng đã giảng cho cậu ba lần.

Nếu cậu vẫn không hiểu, tôi khuyên cậu từ bỏ môn Toán đi.”

Ánh mắt tôi, như thể đang một kẻ ngốc.

Cơn giận trong tôi bốc lên ngùn ngụt.

“Hứa Tuấn, tôi giận rồi đó!

Đừng có coi thường người khác!

Bài này hôm nay tôi nhất định phải giải !”

Nửa tiếng sau…

Hứa Tuấn lại gần.

“Ha ha, cậu tức giận đến mức chỉ viết có một phép giải thôi à.”

Ánh mắt cong cong, lấp lánh sóng sánh.

Đây là…

Lần đầu tiên tôi thấy .

Thời gian như ngừng lại.

Đầu óc tôi trống rỗng, cứ ngây người .

Có lẽ ánh mắt tôi quá đỗi nóng bỏng, quay lại tôi.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi vội vàng quay đầu đi, ấp úng :

“Người ta bị ép đến đường cùng thì chuyện gì cũng có thể , với Toán thì có lẽ không.”

Vừa dứt lời, Hứa Tuấn cúi đầu đến mức vành tai cũng đỏ lên.

Ơ…

Anh dễ thế sao?

16

“Mộng Di! Đây là lý do cậu chia tay tôi sao?”

Phó Nhiên tức giận hất hết sách vở trên bàn tôi xuống đất.

Giọng ta lớn đến mức thu hút sự ý của mọi người trong thư viện.

Tôi liếc ta, giọng đầy châm chọc:

“Sao ?

Bệnh chưa khỏi mà bệnh viện đã thả cậu ra rồi à?”

Nghe tôi , cơn giận của ta càng bốc lên, lại bắt đầu hét, khiến mọi người xung quanh không thể tập trung học .

Hứa Tuấn đứng bên cạnh lên tiếng ngăn cản:

“Bạn Phó, đây là nơi học tập, nếu cậu không học thì ơn ra ngoài.”

“Hừ, học hành?

Cậu nghĩ rằng chỉ vì đọc vài quyển sách mà cậu có thể cướp của tôi, có thể thắng tôi sao?

Gia đình tôi đã nỗ lực qua nhiều thế hệ, sao mà thua một kẻ học hành mười năm như cậu ?

Sau này cậu cũng chỉ cho tôi thôi!”

Lại nữa, cái tên não ngắn này lại bắt đầu phát ngôn ngông cuồng.

Tôi đứng dậy, thẳng vào mắt ta, nhấn mạnh từng chữ:

“Mười năm học hành, chính là để đè bẹp ba đời kinh doanh của cậu!”

Khóe miệng ta nhếch lên một nụ khinh miệt:

“Ồ?

Vậy là cậu quyết định sẽ ở bên tên nghèo kiết xác này rồi?”

Tôi khinh thường nhếch mép:

“Nực , tôi gì thì liên quan gì đến cậu?

“Sao?

Vết thương lần trước chưa đủ, lần này muốn tuyệt tự luôn à?”

Tôi thẳng vào ta, giọng đầy thách thức và cay độc.

Vừa nghĩ đến nỗi đau lần trước, Phó Nhiên lập tức hạ giọng:

“Mộng Di, tôi sẽ mách bố mẹ cậu, cậu chờ đấy.”

Ha ha, nực hết sức.

Nói xong câu đó, ta lập tức cụp đuôi bỏ đi.

Tôi cúi xuống nhặt sách vở lên, rồi trở lại trạng thái học tập.

Khi Hứa Tuấn định gì đó với tôi, tôi đã nhanh chóng lên tiếng trước.

“Chuyện lần trước cậu hiểu lầm tôi rồi!

Tôi không hề lợi dụng cậu để chọc tức cậu ta!

Tôi và cậu ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, lần trước là cậu ta tự phát điên mấy câu như thế.

Cậu ta hôn tôi, tôi bị ép buộc, tôi thậm chí muốn báo cảnh sát tố cáo cậu ta quấy rối.

Nên xin cậu hãy tin tôi, tôi thật sự không có ý…”

Tôi vội vàng giải thích, đến mức lộn xộn.

Nhưng chưa kịp hết, ấy đã cắt ngang lời tôi: “Tôi tin cậu.”

“Hả?”

“Không cần phải giải thích, tôi tin cậu.”

“Thật sao?”

Trong lòng tôi như có mặt trăng vừa nhô lên, các ngôi sao cũng sáng trở lại.

“Ừ.”

Hứa Tuấn có vẻ đang nghĩ ngợi điều gì đó, do dự một lúc rồi hỏi tôi:

“Nhưng tại sao cậu lại đối xử với Phó Nhiên như ?”

Những ký ức tồi tệ kiếp trước, khi tôi bị đuổi khỏi nhà, bị ta lột đồ, sỉ nhục và đánh đập trong tuyết, ập đến trong đầu tôi.

Người tôi từng đi từ đồng phục học sinh đến váy cưới lại đối xử với tôi như thế, khiến tôi suýt chút nữa đã nghĩ đến cái chết.

Tôi nén nỗi buồn, trả lời:

“Vì cậu ta đã biến cuộc đời tôi thành địa ngục.”

“Hả?”

Hứa Tuấn có vẻ ngạc nhiên.

Nhưng những trải nghiệm nhục nhã đó, tôi không muốn và cũng không thể kể cho biết.

Tôi chỉ có thể xòa, chuyển chủ đề.

“Và vì người tôi thật sự thích là cậu.”

Quả nhiên, sau câu đó, Hứa Tuấn không hỏi gì thêm nữa, chỉ đỏ mặt cúi đầu bài.

Thấy có vẻ không tin, đầu óc tôi đột nhiên bốc đồng, kéo tay lại, nghiêm túc :

“Hứa Tuấn, đời người ngắn lắm, từ giờ để tôi đi cùng cậu, không?”

Anh ngẩn ra vài giây, rồi nhanh chóng rút tay lại, mặt và cả cổ đỏ bừng:

“Cậu giải bài này đi, cuộc đời tôi sẽ bớt khổ hơn đấy.”

Tinh thần tôi lại bùng cháy, liền cắm cúi bài.

17

Từ đó, mối quan hệ giữa tôi và Hứa Tuấn dịu lại.

Anh dạy Toán cho tôi mỗi ngày, còn tôi mỗi ngày mang cơm cho .

“Cô ơi, hộp cơm giữ nhiệt màu xanh nhiều sườn xào chua ngọt nhé, ngọt một chút.

Cơm cũng phải nhiều hơn, gấp đôi phần của con!”

Cô giúp việc, dì Trương, tươi đáp:

“Được , xem ra cậu Phó thích ăn đồ ngọt nhỉ, đúng là con trai tuổi này ăn khỏe lắm, để thêm cho.”

“Không phải cho Phó Nhiên đâu.”

Cho ta, ăn một hạt cơm tôi còn phải báo cảnh sát.

“Hả?

Vậy là cho ai?

Ồ ồ, tiểu thư yên tâm, sẽ không lắm lời đâu.”

Tôi ôm lấy eo dì, nũng nịu:

“Hehe, dì Trương là tuyệt nhất, trong hộp xanh còn phải có gấp đôi yến sào nữa nhé, ấy học hành vất vả lắm, cần phải bồi bổ.”

“Ôi trời, con trai lớn rồi, đừng để cậu ấy ăn yến sào cùng con nữa.

Cô đã hầm trà bát bảo cho cậu ấy, dùng nhân sâm thượng hạng đấy.”

Miệng tôi ngọt hơn cả mật:

“Aaaa, dì Trương hiểu con quá, nấu ăn còn ngon như thế này, con dì chết mất thôi.”

“Suốt ngày không đứng đắn, mau đi học đi.”

18

Dưới sự chăm sóc kỹ lưỡng của tôi, sắc mặt của Hứa Tuấn rõ ràng đã khá hơn hẳn.

Anh ấy không còn phải ra căng tin ăn những bữa cơm nhạt nhẽo, thiếu dầu mỡ nữa.

Dần dần, cũng bắt đầu lên cân, không còn gầy đến mức gió thổi cũng ngã nữa.

Mỗi ngày, tôi đều bắt ấy ăn hết sô-- cùng với một cốc sữa, bất kể mưa gió thế nào.

Thành tích học tập của ấy cũng trở nên đáng sợ hơn.

Chưa đến kỳ thi đại học, đã có rất nhiều trường danh tiếng đưa cành ô-liu mời gọi .

Thành tích Toán của tôi, nhờ có ấy kèm cặp, cũng bắt đầu có tiến bộ.

Giờ đây, ấy không chỉ giúp tôi môn Toán, mà còn hỗ trợ cả các môn khác.

Có sự giúp đỡ của , và với sự nỗ lực không ngừng của bản thân, điểm số của tôi ngày càng tiến bộ vượt bậc.

Kiếp này, tôi sẽ tự mình mở ra một con đường rạng rỡ.

Vì tôi biết, sự sụp đổ của bố tôi là điều không thể tránh khỏi.

“Nước chảy đá mòn”, từ khi tôi còn nhỏ, quả bom đó đã chôn xuống rồi.

Điều tôi có thể là khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.

Mạnh đến mức, mười năm sau, dù không dựa vào ai, tôi cũng có đủ tư cách để sánh bước cùng Hứa Tuấn.

Dù thế giới có đổi thay, dù vũ trụ có xoay vần.

Nhiều năm sau, thế giới này vẫn sẽ là của chúng ta.

Hứa Tuấn, tôi không chỉ muốn gặp trên đỉnh cao.

Tôi còn muốn người đồng hành cùng trên hành trình đó, mãi mãi là tôi.

Kiếp này, nhờ sự cố gắng của tôi, một hạt giống đã lặng lẽ nảy mầm trong lòng chúng tôi.

Chúng tôi hiểu nhau mà không cần ra.

Kể từ sau khi hiểu lầm giải tỏa, ấy lại bắt đầu gọi tôi là “công chúa”.

Tôi hỏi : “Sao cậu lại thích gọi tôi là công chúa thế?”

Anh nghiêm túc hồi tưởng rồi đáp:

“Ngày mà cậu cho tôi sườn xào chua ngọt và chủ quen với tôi, cậu giống như một nàng công chúa đến để cứu rỗi thế gian khổ đau.

Rõ ràng cậu ở một vị trí rất cao, lại vô cùng nhân hậu.”

Tôi rạng rỡ.

Nhưng trong lòng vẫn có chút băn khoăn.

Kiếp trước, rõ ràng tôi chưa từng chủ quen với , tại sao sau này vẫn gọi tôi là công chúa?

Nhưng mà, câu trả lời cũng không còn quan trọng nữa.

Bởi vì, trên con đường dài đầy chông gai này, có tôi đồng hành cùng .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...