11
Tan học xong, tôi liền vội vã đi tìm Hứa Tuấn để giải thích về chuyện ăn trưa.
Anh ấy cúi đầu bài, không tôi, chỉ thản nhiên đáp lại:
“Không sao đâu, tôi không nghĩ nhiều .”
Tôi thở phào nhẹ nhõm:
“Cậu không hiểu lầm là tốt rồi.”
Không ngờ ấy lại dễ chịu như .
Sao trước đây tôi lại cảm thấy ấy lạnh lùng và khó gần nhỉ?
Thấy ấy vẫn đang bài, tôi cũng ngại phiền thêm.
Tôi đặt viên sô-- bên cạnh tay ấy, cúi xuống :
“Đây là loại sô-- tôi thích nhất, tặng cậu.”
Cậu ấy liếc , rồi lại quay về với cuốn sách:
“Cảm ơn, tôi không ăn.”
“Tuyệt ngon luôn, thật đấy!
Cậu thử một miếng đi.”
Tôi liền bóc lớp giấy bạc bên ngoài, nhét thẳng viên sô-- vào miệng ấy.
Ngón tay tôi lướt qua môi ấy, một cảm giác tê tê chạy dọc từ đầu ngón tay lan ra khắp cơ thể tôi.
Anh ấy tôi đầy ngạc nhiên.
Tôi cũng ngẩn người.
Thời gian như ngừng lại, ấy thậm chí còn quên nhai.
Mặt tôi nóng bừng, sự đã rồi, tôi đành cứng đầu :
“Ngon đúng không?
Tôi không lừa cậu đâu.
Từ mai tôi sẽ mang cho cậu mỗi ngày.”
Nói xong, tôi vội chạy đi như một cơn gió.
12
Lúc tan học, Phó Nhiên chặn đường về nhà của tôi.
Tôi cau mày ta: “Làm gì đấy?”
Anh ta khoanh tay trước ngực, gương mặt đầy khó chịu:
“Hôm nay cậu sao thế?
Sao lại đối xử tốt với ‘tai họa’ như ?”
“Tôi thích, cậu quản chắc?”
Anh ta đặt tay lên vai tôi:
“Hôm nay cậu chọc giận Bùi Bội vì Hứa Tuấn, giờ Hứa Tuấn sẽ trở thành mục tiêu trò chơi tiếp theo của cậu ấy.”
“Cậu ta bị điên à?
Có giỏi thì nhắm vào tôi này!”
Nghe nhắc đến Hứa Tuấn, tôi vội vàng lo lắng.
Ánh mắt Phó Nhiên tối lại, ta nắm lấy cằm tôi, từng chữ như rít qua kẽ răng:
“Mộng Di, cậu không phải đã cái loại rác rưởi đó rồi chứ?”
Tôi khinh bỉ: “Không cậu ấy, chẳng lẽ một thằng khốn nạn như cậu sao?”
“Mộng Di!”
Anh ta hoàn toàn bị tôi chọc giận, đẩy mạnh tôi vào tường và cúi xuống hôn thô bạo.
Những ký ức cũ ào ạt hiện về trong đầu tôi.
Tôi ghê tởm đến mức buồn nôn.
Tôi dùng sức đẩy mạnh ta ra, và tát một cái thật mạnh.
“Phó Nhiên, cậu cái gì ?”
Anh ta dùng thân hình cao lớn của mình để khống chế tôi, ép tôi vào giữa hai cánh tay.
“Làm gì?
Tôi đã rồi, hôm đó cậu thấy là em tôi!
Cậu cố lấy Hứa Tuấn ra để chọc tức tôi đúng không?”
Ôi trời, cái loại người như ta, tôi thật sự chịu không nổi nữa.
Tôi định mắng cho ta một trận, thì khóe mắt tôi thoáng thấy một bóng người.
Hứa Tuấn!
Anh ấy cầm thùng rác, đi về phía lớp học.
Khi đi ngang qua, ánh mắt của lướt qua tôi và Phó Nhiên.
Chỉ trong một giây, đã thản nhiên dời ánh mắt đi, tiếp tục bước.
Ngực tôi như bị nghẹn lại, đau nhói.
Vậy là, lại nghĩ rằng tôi tiếp cận chỉ để chọc tức Phó Nhiên sao?
Tôi chọn đúng thời điểm, nhắm vào chỗ hiểm của Phó Nhiên mà ra một cú đánh thật mạnh.
Phó Nhiên đau đến gập người xuống.
“Cậu có bệnh thì đi mà chữa!”
Tôi vứt lại câu đó rồi vội vàng đuổi theo Hứa Tuấn.
“Hứa Tuấn!”
Chạy một lúc lâu, tôi mới đuổi kịp .
Tôi kéo tay áo của , cố giải thích:
“Tôi không thích Phó Nhiên, cậu ta là một tên khốn, vừa rồi là cậu ta ép tôi!”
Hứa Tuấn vẫn tiếp tục bước, chân dài, còn bước nhanh bằng tôi phải chạy nhỏ.
Vừa đi nhanh vừa :
“Mộng tiểu thư, tôi không hứng thú với chuyện của hai người, không cần với tôi.”
“Anh ta không phải trai tôi!”
Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra, chúng tôi vẫn chưa chính thức chia tay, liền thêm một câu:
“Mặc dù chúng tôi chưa chia tay, sắp rồi!”
Anh dừng lại, tôi nghiêm túc :
“Mộng Di, tôi không có hứng thú và cũng không có thời gian để trở thành món đồ chơi của các người giàu có.
Làm ơn đừng chuyện với tôi nữa, cảm ơn.”
Hai từ cuối cùng, gần như nghiến răng ra.
Nói xong, quay đầu bỏ đi, không ngoảnh lại.
Lời của như một xô nước lạnh dội thẳng từ đầu xuống chân tôi.
Tôi đứng đó một lúc, chỉ cảm thấy ánh hoàng hôn lúc này chói mắt đến lạ.
Tại sao giữa chúng tôi luôn có quá nhiều hiểu lầm, luôn luôn lỡ nhịp?
Không sao, không sao, tôi tự an ủi mình.
Bây giờ tôi là con của quan chức cấp cao, bị từ chối thì đã sao chứ?
Tôi lại tiếp tục đi theo .
Nhưng lần này, tôi nhận tiếng hét giận dữ:
“Đừng đi theo tôi, cút đi!”
Mười năm sau, tôi lại quay về mười năm trước.
Đây là lần đầu tiên trong những khoảng thời gian tiếp với , nổi giận với tôi như .
Nhìn tức giận, tôi bối rối, không biết sao.
Một lúc sau, tôi cố gắng nở một nụ :
“Vậy tạm biệt, mai gặp lại nhé.”
Quay lưng đi, khóe mắt tôi dần ướt đẫm, trong lòng nghẹn lại không yên.
13
Suốt mấy ngày liền, tôi đều để lại sô-- trên bàn của .
Tất nhiên, tất cả đều bị vứt vào thùng rác.
Tôi chằm chằm vào thùng rác đầy sô-- rất lâu.
Thất vọng, buồn bã, bất lực…
Những cảm này như sóng biển, ào ạt xô đến, bao trùm lấy tôi.
Không sao đâu, không sao đâu.
Hiểu lầm mà, sẽ có cách giải quyết thôi.
Vì Bùi Bội tuyên bố Hứa Tuấn sẽ là mục tiêu “trò chơi” tiếp theo, cả lớp bắt đầu không hợp tác với công việc lớp phó môn Toán của ấy.
Khi Hứa Tuấn đi thu bài tập, luôn có người cố ném bài tập xuống sàn để ấy phải cúi người nhặt.
Và tôi, tôi chủ giúp ấy thu bài.
Khi tôi lại đặt xấp bài tập đã thu đủ lên bàn ấy, cuối cùng ấy cũng mở miệng:
“Bạn Mộng, tôi đã từ chức lớp phó môn Toán, sau này đừng tiếp tục tiếp cận tôi nữa.”
Ngọn lửa nhỏ trong lòng tôi vừa mới nhen nhóm lại bị dập tắt.
Sau vài giây im lặng, tôi không cam lòng, cố hỏi lại một lần nữa.
“Tại sao?”
Cậu ấy ngước lên tôi một cái, đôi mắt tĩnh lặng ấy lại lạnh lùng đến đáng sợ, đôi môi mỏng bật ra từng chữ lạnh như băng:
“Bởi vì, tôi ghét cậu.”
14
Tôi không biết mình đã trở lại chỗ ngồi như thế nào.
Cả ngày hôm đó, tôi cứ như mất hồn.
Tôi không hiểu tại sao.
Tại sao dù đã quay trở lại mười năm trước, mọi thứ vẫn khó khăn đến ?
Ông trời ơi, xin hãy cho tôi biết, tôi phải gì tiếp theo?
“Mộng Di, vào văn phòng của tôi một chút.”
Đúng lúc đang chán nản, sự xuất hiện của giáo viên chủ nhiệm khiến tôi sáng bừng lên.
Giáo viên chủ nhiệm là một giáo trẻ, mẹ tôi thường xuyên gửi tặng những chiếc túi hàng hiệu để nhờ chăm sóc tôi.
Cô là một người liêm chính, bước vào nghề với giấc mơ giáo viên.
Những chiếc túi đó, luôn bắt tôi mang về trả lại.
Nhưng tôi biết, trên đời này, không có ai là không thể bị lung lay.
Bạn nghĩ rằng ấy chính trực, liêm khiết, chỉ vì chưa đưa ra đúng “lời đề nghị” mà ấy mong muốn.
Quyền lực tuyệt đối dẫn đến tham nhũng tuyệt đối.
Lần này, tôi không còn ngoan ngoãn mang túi về nhà nữa.
Thay vào đó, tôi quay lại đóng cửa văn phòng, rồi nhẹ nhàng đẩy chiếc túi Chanel mà vừa đưa qua trở lại.
Tôi mỉm : “Cô Trần, chiếc túi này đẹp quá.”
Tôi kéo ghế lại gần ấy, trong ánh mắt ngạc nhiên của , tôi tiếp tục:
“Cô Trần, em nghe chồng và con của đang ở Kim Thành, nếu công việc của ấy có thể chuyển về Hàng Thành thì tốt quá nhỉ.”
Khi tôi nhắc đến việc này, ánh mắt lóe lên một tia sáng.
Tôi hạ giọng, chỉ đủ hai người nghe:
“Bố em có một người là trưởng phòng nhân sự của Hàng Thành.”
Cô Trần suy nghĩ một lát, sau đó nhận lại chiếc túi và dịu dàng với tôi:
“Chiếc túi này là mẹ em giới thiệu cho mua, đẹp thật đấy.”
Hiệu suất việc của Trần rất cao, chuông vào lớp còn chưa kêu.
Tôi đã xếp ngồi chung bàn với Hứa Tuấn.
Còn Phó Nhiên thì bị chuyển đi xa đến tận cùng lớp.
Anh ta tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên, cũng đành bó tay.
Dưới sự ép buộc và dụ dỗ của giáo chủ nhiệm, Hứa Tuấn chỉ có thể tạm thời gác lại ân oán với tôi, bị buộc trở thành “thầy dạy kèm” môn Toán cho tôi.
Bạn thấy sao?