6
Khi tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy gương mặt lạnh lùng của ấy.
“Bạn học, củ cải muối có thể lấy miễn phí ở đằng kia, đừng giỡn như .”
Lúc này, trong căng tin đã có không ít học sinh ngừng ăn, quay sang chúng tôi, bàn tán rất nhiều.
Đặc biệt là bàn phía trước, họ chuyện rất to.
“Ha ha, tiểu thư Mộng Di thật là gan, dám đi trêu học thần lạnh lùng.”
“Chỉ có mấy người cùng trường cấp ba với cậu ấy mới gọi là học thần, hồi tiểu học và cấp hai, biệt danh của cậu ta là tai họa.”
“A, sao gọi là tai họa?”
“Chẳng phải vì cậu ấy đã chết bố mẹ ruột mình, còn chết…”
Nghe đến hai chữ “tai họa”, ấy siết chặt nắm , mạch máu nổi lên trên làn da trắng bệch.
Chưa kịp để bàn trước hết, tôi đã đứng dậy:
“Bạn học, bố mẹ cậu chưa dạy cậu đừng xấu bè sau lưng à?”
Nói xong, tôi vẫn chưa thấy hả giận, bồi thêm một câu:
“Cậu có bố mẹ tôi thấy cậu chẳng có tí giáo dục nào cả.”
Cô bị tôi mắng không dám chọc tôi, chỉ lẩm bẩm nhỏ:
“Cô ta bị điên rồi à?
Không phải ta đến đây để trêu chọc Hứa Tuấn sao?”
Tôi càng bực hơn, một chân đã bước ra ngoài, định quay lại dạy dỗ ta đàng hoàng.
Lúc này, có một cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ bàn tay tôi.
Là Hứa Tuấn kéo tôi lại.
“Ngồi xuống ăn đi.”
Giọng ấy bình thản, sắc mặt cũng đã trở lại bình thường.
Sau khi ngồi xuống, tôi trước ánh mắt của mọi người, đã gắp hết sườn chua ngọt, thịt kho trong bát của mình sang đĩa của ấy.
Tôi lấy lòng:
“Đây là bù cho miếng củ cải tôi đã ăn của cậu, hy vọng cậu không chê.”
“À, đúng rồi, tuy chúng ta học cùng lớp lâu như , hình như chưa bao giờ chính thức chào hỏi nhau nhỉ.”
“Xin chào, Hứa Tuấn 17 tuổi, tôi là Mộng Di 17 tuổi.”
Tôi nở một nụ rạng rỡ, đưa tay ra quen với ấy.
Lời của tôi liên tục như súng liên thanh, ấy chỉ đờ đẫn miệng tôi mấp máy.
“Tôi no rồi.”
Sau một lúc im lặng, ấy ném lại bốn chữ rồi bỏ đi.
Bỏ lại tôi ngẩn ngơ tại chỗ.
Và thanh sô-- mà tôi chưa kịp tặng, đã gần như tan chảy trong tay.
7
Kiếp trước, dù cảm thấy việc đó không đúng, tôi vẫn nghe lời Phó Nhiên, gắp rất nhiều đồ ăn từ bát của Hứa Tuấn.
Vì cảm thấy ghê tởm, tôi gắp về không ăn miếng nào.
Sau đó, vì áy náy, khi ra về tôi đã tặng ấy một viên sô--.
Phó Nhiên còn nhạo, rằng đó sẽ là thứ ngon nhất mà Hứa Tuấn từng ăn trong đời.
Nhưng mười năm sau, khi tôi dọn dẹp phòng việc của Hứa Tuấn, tôi mới thấy lại viên sô-- đó trên bàn ấy.
Hứa Tuấn đã đặt nó trong một lồng kính tinh xảo, bơm khí đặc biệt vào để nó không bao giờ hỏng.
Khoảnh khắc đó, hàng loạt suy nghĩ lướt qua trong đầu tôi, cảm dâng trào mãnh liệt.
Viên sô-- trong lòng bàn tay đã cho tôi thấy bí mật mà ấy giấu kín.
Nhưng khoảng cách xã hội to lớn giữa chúng tôi giờ đây đã khiến tôi chôn vùi mọi suy nghĩ.
Huống hồ, chỉ là một viên sô-- thôi mà, thực sự có thể lên điều gì sao?
Tôi cũng không còn là tiểu thư nữa, lấy tư cách gì để sánh bước cùng ấy?
8
“Ha ha ha, Mộng Di, cậu quá độc ác rồi, đem đồ ăn cậu đã ăn đổ cho ‘tai họa’.
Phải đến chuyện sỉ nhục người khác, tiểu thư cậu mới đúng là đỉnh của đỉnh đấy.”
Phó Nhiên ngồi phịch xuống cạnh tôi.
Tôi kinh ngạc ta.
Hóa ra trong mắt họ, hành của tôi vừa rồi là sự sỉ nhục đối với Hứa Tuấn.
Vậy chẳng lẽ, Hứa Tuấn cũng nghĩ như sao?
A, đúng là tôi ngốc quá, đầu óc chỉ nghĩ muốn ấy ăn ngon hơn một chút, cách thể hiện thì lại khiến người khác khó chịu.
Bên kia, Bùi Bội từ từ ngồi xuống và :
“Nhưng sao cậu lại giúp ‘tai họa’ đó?
Mấy kia đúng đấy, Hứa Tuấn đã chết bố mẹ ruột của cậu ta, còn chết cả em nữa.
Cậu mà tiếp với cậu ta, sớm muộn gì cũng bị cậu ta thôi.”
Bùi Bội cũng là một người trong cái vòng tròn này của chúng tôi.
Anh ta là con trai hiệu trưởng, trong trường học lúc nào cũng oai phong, gọi gió gọi mưa.
Tính ta bạo lực, thỉnh thoảng thích bắt nạt bè, lấy lý do là “chơi một trò chơi nhỏ” với họ.
Sau này khi nhà tôi lụi tàn, thái độ của Phó Nhiên với tôi thay đổi hoàn toàn chỉ sau một đêm.
Anh ta bắt đầu xúi giục tôi chủ tiếp cận, lấy lòng Bùi Bội, chỉ để đổi lấy một hợp đồng lớn.
Nhưng tôi vẫn ngây thơ tin tưởng vào họ.
Dù gì chúng tôi cũng là nhiều năm mà.
Cho đến khi hai gia đình đi du lịch cùng nhau, Phó Nhiên bước vào phòng kế bên, còn Bùi Bội đi vào phòng tôi.
Lúc đó tôi mới nhận ra, cái vòng tròn này đã thối nát từ lâu rồi.
9
Tôi liếc Bùi Bội một cái, giọng đầy khó chịu đáp lại:
“Sao mê tín thế?
Mà đã mê tín thì sao còn mấy chuyện vô liêm sỉ, không sợ bị sét đánh chết à?”
Sắc mặt Bùi Bội ngay lập tức chuyển sang tái mét:
“Mộng Di, cậu gì?
Có gan thì lại lần nữa xem.”
Phó Nhiên thấy hình căng thẳng, vội vàng kéo tôi ra để hòa giải:
“Không không không, cậu Bùi, hôm nay Mộng Di bị khùng rồi, cậu đừng chấp nhặt.”
Tôi thẳng thừng hất tay ta ra:
“Cậu cũng chẳng tốt đẹp gì hơn đâu, đồ khốn nạn.”
Cả hai đều bị lời lẽ sắc bén của tôi cho đứng hình.
Họ dường như không hiểu tại sao hôm nay tôi lại như biến thành một người hoàn toàn khác…
Chưa kịp để họ phản ứng, tôi đã nhanh chóng trở về lớp học.
Cái vòng tròn thối nát này, tôi thật sự không muốn dính líu thêm một phút giây nào nữa.
10
Khi tôi về đến lớp, chuông vào học đã vang lên.
Không còn cách nào khác, tôi đành đợi đến khi tan học mới có thể giải thích với Hứa Tuấn rằng tôi không cố ý gắp đồ ăn đã ăn dở vào bát của ấy.
Tiết học này là môn Toán, môn tôi ghét nhất.
Dù trong giờ học, tôi không có tâm trạng học hành, tôi vẫn ép bản thân phải ý nghe giảng.
Kiếp trước, vì học lệch, tôi không đỗ vào một trường đại học tốt.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đã kết hôn với Phó Nhiên.
Nửa đời đầu dựa vào bố, nửa đời sau dựa vào chồng.
Đó là cách con người ta trở nên vô dụng.
Vì , sau khi rời khỏi cái vòng tròn ấy, không có kỹ năng gì, lại không có học vấn nổi bật, tôi mới phải lụi bại đến mức bán khoai lang.
Ông trời đã cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định phải nắm bắt lấy.
Tôi trợn to mắt, cố gắng lắng nghe nửa tiết học.
Nhưng tiếc là…
Bạn bè có thể rời bỏ .
Chồng có thể phản bội .
Chỉ có Toán là không.
Bởi vì không biết Toán là không biết Toán.
Nghe Toán như nghe tiếng ngoài hành tinh .
Tôi thở dài, đưa mắt quanh.
Ánh mắt tôi dừng lại ở phía trái, chéo một chút.
Hình bóng đó, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, đang ngồi ngay ngắn, chăm lên bảng, thỉnh thoảng lại ghi chép vài phép tính trên tờ giấy trắng.
Anh ấy gầy gò, khuôn mặt hốc hác, xanh xao, thiếu máu, giữa hàng lông mày còn vương chút xanh nhạt khó xua tan.
So với Hứa Tuấn mạnh mẽ sau mười năm, ấy bây giờ lại thêm phần non nớt và… tự ti.
“Mộng Di! đang cái gì ?
Đứng lên xem!”
Vì mãi ngắm Hứa Tuấn, tôi vô bị thầy Toán bắt gặp.
Tôi bình thản đứng dậy, cợt đáp:
“Em đang Hứa Tuấn.”
Cả lớp ồ lên.
Chỉ có Hứa Tuấn là vẫn im lặng bài, vành tai trắng trẻo của ấy dần dần ửng đỏ.
Tôi vốn đã dở Toán, lại thêm câu táo bạo kia khiến thầy giáo tức đến mức nhảy dựng lên:
“Nào, xem, em cậu ấy cái gì?
Hôm nay không rõ thì đừng hòng tan học.”
Tôi tươi đáp:
“Nhìn cậu ấy đẹp trai.”
Vừa xong, cả lớp như nổ tung.
Đúng như dự đoán, tôi bị đuổi ra khỏi lớp.
Nhưng nhờ thân phận của bố tôi, chẳng bao lâu sau, một giáo viên khác đã đưa tôi vào phòng giáo viên ngồi điều hòa mát mẻ.
Bạn thấy sao?