Sau kỳ thi đại học, bè tôi đều đi du lịch khắp nơi, còn tôi thì xui xẻo hết lần này đến lần khác:
“Người tôi thích đã trong mơ của ấy.”
“Công việc kinh doanh của bố tôi thất bại và gia đình sản.”
“Tôi thi trượt đại học, kết quả thê thảm.”
Sau đó, bố tôi đã bán hết tài sản ở thành phố và đưa tôi trở về quê nhà. Còn tôi thì học lại ở một huyện nhỏ, cắt đứt liên lạc với mọi người.
Suốt một năm học lại, tôi chỉ đi từ nhà đến trường, tập trung học hành, cuối cùng, tôi đã đỗ vào Đại học Bắc Kinh với số điểm cao.
Nhưng ngay sau khi nhập học, tôi cờ gặp lại một học cũ hồi lớp 12. Cô ấy cũng khá ngạc nhiên khi thấy tôi:
“Trần Dĩnh Nguyệt?”
Tôi nghe thấy có người gọi mình, liền theo hướng phát ra âm thanh và phát hiện đó là cũ – Đồng Thiến.
“Không ngờ đúng là cậu đấy! Cả năm qua cậu đi đâu thế?”
Sau đó, Đồng Thiến đưa tôi đến một bãi cỏ ngồi xuống. Cô ấy với vẻ ngạc nhiên :
“Lúc nãy tớ còn không dám tin nữa, một năm không gặp, cậu còn xinh hơn nhiều đấy.”
Hồi học cấp ba, Đồng Thiến là cây hài của lớp, có quan hệ tốt với mọi người, duù lúc đó tôi chỉ chăm vào Cố Từ, tôi và ấy vẫn giữ quan hệ tốt.
Đồng Thiến cảm thán:
“Hồi đó tụi mình còn tổ chức buổi họp lớp sau khi tốt nghiệp, tiếc là lúc ấy không liên lạc với cậu nữa.”
Tôi ngại ngùng:
“Trước kỳ thi đại học nhà tớ gặp chuyện, sau đó về quê học lại thì bị mất điện thoại.”
“À?”
Đồng Thiến nghe xong, vẻ mặt đầy thương cảm:
“Tội cậu ghê, không dám tưởng tượng một năm học lại của cậu cực khổ thế nào.”
Tôi : “Qua rồi mà.”
Sau đó, chúng tôi lại kết trên WeChat.
Trên đường về ký túc xá, Đồng Thiến cứ tôi, như muốn gì đó, tôi không hiểu, liền hỏi:
“Sao , có chuyện gì à?”
Cuối cùng, Đồng Thiến ngập ngừng một lúc lâu, rồi với vẻ mặt tò mò hỏi:
“À, cậu còn liên lạc với Cố Từ không?”
Nghe cái tên quen thuộc đó, tôi sững lại một chút, cái tên này đã chiếm trọn ba năm cấp ba của tôi.
Ngày xưa, dù giữa đám đông ồn ào náo nhiệt, tôi vẫn có thể nhận ra âm thanh của hai chữ ấy ngay lập tức.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ cảm thấy, đó là một chuyện rất xa vời: “Không còn nữa.” Tôi và lắc đầu.
Đồng Thiến nghe xong, vẻ mặt tiếc nuối:
“Hồi trước tớ còn hâm mộ hai cậu lắm, ngọt ngào quá mà.”
“Hồi đó cả lớp ai cũng nghĩ hai cậu chắc chắn sẽ ở bên nhau.”
Tôi khổ: “Tiếc là các cậu hâm mộ nhầm người rồi.”
“Anh ấy có người mình thích rồi, ngọt ngào lắm.”
Đồng Thiến có vẻ không tin nổi:
“Hả? Người ấy thích không phải cậu sao?”
“Hồi đó ấy lạnh lùng và kiêu ngạo thế, chẳng để ý đến ai, dù hoa khôi đẹp mà cũng không ai dám tỏ với ấy.”
“Còn cậu thì cứ quấn lấy ấy mỗi ngày, mỗi lần thấy vẻ bất lực của ấy trước cậu, tớ đều cảm thấy ngọt ngào chết mất!”
“Lúc đó, thầy bảo cậu bài tập, Cố Từ luôn giúp cậu, cả lớp không ai nghi ngờ điều này.”
“Bạn bè trong lớp đều mê cặp đôi các cậu điên cuồng!”
Dù Đồng Thiến đầy hào hứng, tôi đã xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ ngay tại chỗ. Dù sao, trải nghiệm của người trong cuộc và góc của người ngoài cuộc luôn khác nhau.
Đặc biệt với một người đã buông bỏ quá khứ như tôi, nghe Đồng Thiến càng càng hăng, tôi dù cũng thấy xấu hổ cho mình lúc đó, vẫn cố nở một nụ chuyên nghiệp đầy giả tạo.
Cuối cùng, trên suốt đường đi, Đồng Thiến cứ kể về hành trình “đẩy thuyền” của mình.
Điều đáng kinh ngạc nhất là ấy còn tìm hiểu cả địa chỉ nhà của tôi và Cố Từ, chỉ để xem chúng tôi có bí mật hẹn hò vào cuối tuần không.
Nhưng tiếc là, ấy đã canh me vài lần mà chẳng thấy chúng tôi đi chung lần nào.
Dù sao, lúc đó cũng chỉ là tôi đơn phương mà thôi, Cố Từ thực sự chưa bao giờ đáp lại cảm của tôi.
Khi về đến ký túc xá, Đồng Thiến đi về hướng khác, chúng tôi mới tạm biệt nhau.
Có vẻ như ấy vẫn còn nhiều chuyện muốn , tôi đành hẹn lần sau trò chuyện tiếp.
Sau đó, tôi cầm đồ đi tắm.
Khi ra khỏi phòng tắm, tôi phát hiện trên bàn có vài miếng tiramisu, lúc này, cùng phòng, Lý Mộng, :
“Nguyệt Nguyệt, có một chị khóa trên đưa đến đấy, là cấp ba của cậu.”
Một lần nữa, tôi lại cảm nhận sự nhiệt của Đồng Thiến. Sau khi nhắn tin cảm ơn ấy qua điện thoại, Đồng Thiến lại nhắn tiếp:
“Nguyệt Nguyệt, để tớ kéo cậu vào lại nhóm lớp nhé.”
Tôi ngập ngừng một chút, trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt lạnh lùng đó, rồi tôi lại , dù sao mọi chuyện cũng đã qua.
Anh ấy cũng đang hẹn hò với người ấy thích, chắc chắn sẽ không để ý đến tôi nữa.
Thế là tôi nhắn lại: “Được thôi.”
Chẳng mấy chốc, Đồng Thiến đã kéo tôi vào một nhóm chat, ngay lập tức, nhóm chat bùng nổ.
Một vài học thường hay hoạt trong nhóm lên tiếng:
“Đây có phải Trần Dĩnh Nguyệt không, chị Đồng?”
“Wow, thật là lâu lắm rồi không gặp, Dĩnh Nguyệt.”
“Đúng , đúng , sau kỳ thi đại học tớ còn muốn rủ cậu đi chơi, tiếc là không liên lạc .”
Nhóm chat vốn im ắng bỗng chốc tràn ngập tin nhắn, thấy sự nhiệt của các , tôi cũng đáp lại:
“Là mình đây, xin lỗi mọi người vì đã cắt liên lạc.”
Sau khi xác nhận là tôi, mọi người đều hỏi thăm hình của tôi.
“Dĩnh Nguyệt, hồi đó xảy ra chuyện gì ? Tớ chỉ nghe ba tớ là hình như nhà cậu gặp chuyện đúng không?”
Sau đó, tôi kể lại chuyện nhà mình, công ty gặp vấn đề, gia đình sản, tôi về quê học lại, và mất điện thoại.
Mọi người nghe xong đều tỏ vẻ tiếc nuối.
“Haiz, mọi chuyện cũng qua rồi. Bây giờ Dĩnh Nguyệt cũng đỗ vào Đại học Bắc Kinh rồi còn gì.”
“Vừa xinh đẹp vừa thông minh, sau này nhất định sẽ thành công, đừng quên tụi tớ đấy nhé.”
Một vài có EQ cao lên tiếng trêu , bầu không khí trong nhóm cũng vì thế mà trở nên vô cùng vui vẻ.
Tôi cũng rất cảm , thật sự các học của tôi đều là những người có tính cách rất tốt.
Chỉ tiếc là hồi đó tôi chỉ mải mê theo đuổi Cố Từ mà không kết với những người tri kỷ.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vô tìm thấy WeChat của Cố Từ trong nhóm, ảnh đại diện là một mèo Tom mặc vest.
Tôi hơi thắc mắc, sao sau khi Cố Từ có rồi mà vẫn chưa đổi ảnh đại diện này? Phải biết rằng, đây là ảnh cặp đôi mà tôi đã chọn cho Cố Từ.
Tôi còn nhớ rõ, ngày đó tôi năn nỉ mãi ấy mới chịu thay, của tôi thì là chuột Jerry mặc váy cưới.
Chỉ là tài khoản cũ đó tôi đã lâu không dùng nữa.
Còn tài khoản WeChat mới này thì tất nhiên cũng là một ảnh đại diện mới.
Tôi thấy tài khoản cũ của mình trong nhóm, đó vẫn là chuột Jerry ngơ ngác mặc váy cưới.
Trong lòng tôi bỗng có chút xao xuyến.
Bạn thấy sao?