8
Trước buổi phỏng vấn, tôi nhận một cuộc gọi từ số lạ.
Đầu dây bên kia vừa mở miệng đã hỏi tôi Trần Sơ Dao đang ở đâu.
Tôi hỏi lại ta là ai.
Đầu dây bên kia hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn giận, rồi bật ra một cái tên.
Bạch Thừa.
Tôi cúp máy và bắt đầu buổi phỏng vấn.
Phóng viên hỏi tôi về ý nghĩa của “FL” và nguyên mẫu các bài hát tôi sáng tác, tôi không sự thật.
Cuộc gọi của địch tôi nổi giận.
Tôi mỉm và bịa ra một câu trả lời mà ai cũng thích nghe.
Khi buổi phỏng vấn kết thúc, trợ lý bảo điện thoại của tôi cứ reo liên tục.
Lại là Bạch Thừa gọi đến.
Tôi lạnh, nhấc máy:
“Cô ấy đã liệt rồi, cậu còn muốn ấy sao?”
“Thẩm Yến, không phải con người.”
“Tôi không phải, cậu là sao? Lúc đầu ấy chọn tôi chứ không phải cậu, cậu nghĩ tôi không biết chuyện cậu bí mật gặp ấy sau khi về nước?”
“Nếu tôi biết sẽ ấy như , tôi đã quay về đưa ấy đi từ lâu!”
“Thế cậu đã không quay về mấy năm nay?”
“Tôi đang lên máy bay đây, đợi đấy.”
Bạch Thừa chưa từng quay về?
Vậy đứa trẻ…
Điện thoại rơi khỏi tay tôi.
Chẳng lẽ Phó Lê đã lừa tôi?
Trợ lý hốt hoảng chạy vào, khóc nức nở:
“Cô Trần tự sát rồi…”
Ký ức kiếp trước khép lại.
9
Sau vụ kiện bản quyền, tôi không muốn gặp lại Phó Lê. Nhưng ấy muốn bàn về chuyện con cái và lái xe đến đón tôi.
Vì bất đồng quan điểm về đứa trẻ, chúng tôi tranh cãi dữ dội.
Chiếc xe mất lái và đâm vào một chiếc xe tải lớn.
Cú va chạm mạnh mẽ khiến ký ức kiếp trước ập về như vũ bão, hòa trộn với những mảnh ký ức vụn vặt của kiếp này.
Cơn đ,au chạy từ tim lên não, xuyên qua mọi đầu mút thần kinh, xé nát lý trí của tôi.
Những gì tôi từng , tôi nhớ ra tất cả.
Nữ thần mà tôi chỉ dành cảm cho người trai kế của mình.
Tôi chỉ là một quân cờ trong tay ấy.
Vì sự tự ti và đố kỵ, tôi tin vào một lời dối có thể dễ dàng bị bóc trần.
Vì một người không mình, tôi đã ch,et con mình, đẩy người mình xuống vực thẳm.
Khi mở mắt ra, tôi nghĩ mình vừa trải qua một cơn ác mộng đáng sợ.
Nhưng vừa định thì phát hiện không thể thốt ra một từ nào.
Người hộ lý cạnh bên khó chịu cầm lấy một chiếc bô, thô lỗ kéo quần tôi xuống.
“Muốn đi vệ sinh mà không gì à, hôi thối quá.”
Tôi chỉ có thể đảo mắt, chằm chằm lên trần nhà trắng toát.
Nước mắt lăn dài.
Tôi tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, trở về một hiện thực còn đáng sợ hơn.
Mang theo ký ức về việc chính tay hủy hoại hạnh phúc của mình ở kiếp trước, cùng nỗi đ,au mất tất cả ở kiếp này…
Tôi chỉ còn cách lê lết sống qua những ngày cuối cùng của đời mình.
Ngoại truyện về Phó Lê
1
Tôi có một người trai, mà lại là một người hoàn hảo.
Tôi ấy. May thay, ấy chỉ là kế của tôi.
Người thích tôi rất nhiều, trong mắt tôi chỉ có Bạch Thừa.
Thế từ ngày đầu dọn đến sống cùng, ấy đã luôn lịch sự xa cách, thậm chí còn không chịu gọi tôi là “em .”
Tôi xinh đẹp, đi đến đâu cũng ưu ái, chưa bao giờ bị đối xử lạnh nhạt như .
Nhưng tôi vẫn thích ấy.
Anh ấy xuất sắc và đẹp trai hơn hẳn những chàng trai vây quanh tôi.
Tại sao ấy lại không thích tôi?
Tại sao người thích tôi chỉ là những chàng trai ngây ngô, hoặc như Thẩm Yến – một kẻ đáng sợ và khó ưa?
Ánh mắt Thẩm Yến tôi giống như một con rắn độc nhớp nháp, khiến tôi vừa ghê tởm vừa lạnh cả sống lưng.
Để ấn tượng với thầy , tôi đã âm thầm nhận công lao tố cáo vụ bắt nạt trong văn phòng giáo viên.
Nhưng bị Thẩm Yến nghe lén .
Tình cảm rõ ràng của ta tôi phát phiền.
Bị một người như thích đúng là xui xẻo hết sức.
2
Tôi phát hiện ra bí mật của trai kế.
Nhân lúc ấy không ở nhà, tôi lẻn vào phòng , vô tìm thấy một quyển sách nhạc cũ.
Trong đó có kẹp một bức ảnh thời thơ ấu.
Mặt sau ảnh ghi: “Bạch Thừa & Trần Sơ Dao móc nghéo thề hẹn, trăm năm không đổi.”
Anh ấy đã có người trong lòng, mà người đó không phải tôi.
Tôi bắt đầu ý đến mờ nhạt đó.
Cô ấy vừa hay là đối tượng “một kèm một” của Thẩm Yến.
Mỗi lần tôi lén quan sát ấy, luôn bắt gặp ánh mắt né tránh của Thẩm Yến.
Thật phiền phức.
Chẳng lẽ ta nghĩ tôi thích ta sao?
Đừng , ơn.
Khi nào thì tôi mới có thể đuổi hai người họ đi cho khuất mắt?
3
Một cơ hội từ trên trời rơi xuống.
Trong bữa tiệc chia tay, tôi rút phải hình phải KISS với Thẩm Yến.
Trong nhóm có không ít nữ sinh, tôi lại chọn đổi thẻ của Trần Sơ Dao.
Cô ấy mơ cũng không ngờ rằng “duyên phận” của mình và Thẩm Yến không phải do tôi vô tạo ra.
Mà là có chủ ý.
Bạch Thừa chỉ có thể là của tôi.
Trần Sơ Dao, tôi tặng Thẩm Yến.
4
Bạch Thừa là một khúc gỗ cứng đầu.
Dù tôi ám chỉ hay thẳng thắn bày tỏ thế nào, ấy vẫn từ chối.
Tôi có gì không bằng cái mặt bánh bao của Trần Sơ Dao chứ?
Cô ấy rõ ràng chỉ ý đến Thẩm Yến, còn vi phạm cả lời hứa của họ.
Tại sao ấy vẫn một lòng một dạ với ấy?
Khi tôi gõ cửa phòng ấy lúc nửa đêm, ấy lại khóa cửa.
Một tuần sau, ấy lặng lẽ ra nước ngoài.
Tôi đuổi theo ấy đến tận nước ngoài, ấy không chịu gặp, còn xóa số, chặn mọi liên lạc.
Tôi phàn nàn với bố mẹ rằng trai không quan tâm mình, nhờ các bậc phụ huynh áp lực với .
Kết quả, ấy dứt khoát cắt đứt quan hệ với gia đình.
Cuối cùng, khi tuổi tác ngày càng lớn, tôi đành kết hôn với người có điều kiện tốt nhất trong những người theo đuổi mình – một doanh nhân giàu có ở Mỹ.
Không ngờ trong buổi họp lớp, tôi lại gặp vợ chồng Thẩm Yến.
Giờ đây, Thẩm Yến đã khác xa ngày xưa, từ một kẻ nhút nhát trở thành ngôi sao hàng đầu, là cái tên nổi bật trong mọi gia đình.
Ánh hào quang trên vai ta rực rỡ chói mắt, chẳng còn là người đàn ông u ám ngày nào.
Trải qua một đời, tôi chỉ muốn nên chuyện cho bản thân mình.
Còn Trần Sơ Dao – ấy tràn đầy cảm dành cho người chồng của mình, cả hai qua thì có vẻ kính trọng nhau.
Thật là một nàng ngốc nghếch.
Tại sao mọi thứ tốt đẹp đều rơi vào tay ấy?
Tại sao một thứ “rác rưởi” mà nhặt lại có thể thành bảo vật?
Tại sao Bạch Thừa mãi không thể quên ấy?
Tại sao mọi điều tốt đẹp đều về tay ấy?
Tại sao?
Tôi không phục.
5
Tôi mỉm nâng ly, nhẹ nhàng quệt đôi giày cao gót dưới bàn.
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?