6
Mọi người xung quanh không nhịn mà bàn tán:
“Thật không? Chúng ta từng gặp chưa nhỉ?”
“Trời ơi, ngoan hiền mà cũng có trai rồi sao? Tôi thất mất thôi!”
Tôi ngại ngùng :
“Anh là hàng xóm cũ của tôi. Sau đó chuyển nhà, chúng tôi vẫn luôn giữ liên lạc.”
Nói xong, tôi ngẩng đầu Phó Lê, lúc này khuôn mặt ta vô cùng khó coi.
“Giờ cũng xem như là… trai của cậu rồi, phải không?”
Phó Lê gượng :
“Thật sao? Sao tôi chưa nghe ấy nhắc đến cậu bao giờ?”
“Chắc là các cậu chưa thân thiết lắm?” Dù gì thì gia đình tái hôn của bọn họ cũng vừa mới hình thành không lâu.
Mẹ của Phó Lê hai năm trước tái giá với cha của Bạch Thừa, hai gia đình mới dọn về sống chung.
Trước đó, Bạch Thừa vẫn sống trong căn biệt thự cạnh nhà tôi.
Hồi nhỏ, tôi thường bò ra cửa sổ, nghe tiếng cậu bé bị cây roi ép ngồi trước đàn piano mà khóc lóc.
Tôi khúc khích, cậu tức giận đến nỗi ném cuộn giấy lau nước mắt vào tôi.
Vui quá hóa buồn, mẹ tôi tưởng tôi thích học đàn nên tìm đến nhà cậu đề nghị cho cả hai học chung.
Tôi trở thành đồng môn của Bạch Thừa, cùng chịu khổ luyện.
Kiếp trước, tôi đã thất hứa với Bạch Thừa, từ bỏ kế hoạch ra nước ngoài du học, nghĩ rằng có thể cùng Thẩm Yến trải qua mối đẹp thời đại học.
Bạch Thừa tức giận một mình đi đến thành phố âm nhạc mà chúng tôi từng hẹn ước.
Ba năm sau, chúng tôi gặp lại nhau trong một chương trình âm nhạc nổi tiếng trong nước.
Thẩm Yến là thí sinh mới, còn Bạch Thừa là giám khảo mời với cát-xê khủng.
Lúc đó, Bạch Thừa đã ra mắt ở nước ngoài, mỗi năm đều có album đạt giải vàng, người hâm mộ trải khắp toàn cầu.
Khi ấy, tôi đã dồn hết tiền bạc để giúp Thẩm Yến nổi tiếng, cả hai nghèo đến nỗi trong túi không có nổi 100 tệ.
Chúng tôi ngồi co ro trong hậu trường, trời lạnh cắt da mà chỉ có cơm hộp dầu mỡ để ăn, vừa gặm vừa chờ ghi hình.
Bạch Thừa dẫn theo một nhóm nhân viên đi ngang qua, ánh mắt dừng lại trên người tôi, vẻ mặt không giấu sự kinh ngạc.
Tôi cố giữ phong thái, đặt hộp cơm xuống, đứng lên chào hỏi một người cũ, không nhận ra gương mặt tối sầm của Thẩm Yến bên cạnh.
Đến mức sau đó, Thẩm Yến từ chối lời mời của Bạch Thừa ngay trên sân khấu, khiến tôi vừa kinh ngạc vừa tức giận.
“Vừa nãy cậu nghĩ gì thế hả?” Tôi cãi nhau với hắn trong hậu trường.
“Tôi không thèm vào đội của ta. Đừng tưởng tôi không biết ta chọn tôi vì lý do gì!”
Thẩm Yến đập cây đàn guitar xuống đất, âm thanh vang dội:
“Tôi không hát nữa, chưa?”
“Không thể trưởng thành hơn một chút sao? Cậu có biết, vì cơ hội này mà tôi đã…”
Tôi đ,au lòng đến mức tức ngực, giận hắn chỉ biết ghen tuông vô cớ mà không quan tâm đến thể lệ cuộc thi.
Để lọt vào danh sách của các giám khảo, thí sinh phải đứng đầu bảng xếp hạng lượt bình chọn.
Vì từ chối du học, gia đình đã cắt viện trợ tài chính của tôi. Mọi hoạt quảng bá đều tốn kém, để giúp hắn lọt top, tôi đã bán đi cây vĩ cầm quý giá – di vật duy nhất của mẹ.
“Anh ta thật sự muốn giúp tôi? Hay là cậu đã gì?” Đôi mắt đỏ ngầu của Thẩm Yến tôi, từng bước ép tôi vào góc bàn trang điểm.
“Là bán linh hồn của cậu, hay là…”
Hắn lạnh lùng kéo mạnh cổ áo của tôi.
Tôi bật khóc, giáng một cái t,át thật mạnh vào mặt hắn.
Hắn sững sờ, không gì hồi lâu. Rồi hắn ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở, vừa xin lỗi vừa hôn lên vết đỏ trên má tôi, rằng hắn quá áp lực khi thấy khoảng cách giữa hắn và Bạch Thừa.
Tôi tìm gặp Bạch Thừa, xin lỗi , hy vọng có thể cho Thẩm Yến thêm một cơ hội.
Bạch Thừa rất thất vọng.
“Thật ra đúng là vì cậu mà tôi để mắt đến hắn. Tôi muốn xem mình thua kém ở điểm nào.
“Nhưng giờ tôi nhận ra, tôi không thua. Tôi chỉ sai khi tin vào cậu.
“Ánh mắt của cậu thật tệ .”
Tôi siết chặt bàn tay đã không còn chạm vào cây đàn, hít một hơi sâu:
“Hắn chỉ cần một cơ hội.
“Xem như tôi cầu xin cậu, Tiểu Bạch, lần cuối cùng.”
Cảnh tượng ầm ĩ trong hậu trường không cắt vào chương trình, cuối cùng Thẩm Yến vẫn gia nhập đội của Bạch Thừa.
Thực tế chứng minh, phong cách của Bạch Thừa là hoàn toàn phù hợp với hắn.
Thẩm Yến giành quán quân, trở nên nổi tiếng, từ đó sự nghiệp thăng hoa, trở thành ngôi sao hàng đầu.
Còn Bạch Thừa thì không bao giờ quay lại Trung Quốc.
Kiếp trước đến tận lúc ch,et, tôi cũng không gặp lại .
7
Bạch Thừa nhanh chóng đến nơi.
Anh khoác áo khoác dài màu nâu cà phê, đôi mày thanh tú, gương mặt chín chắn và điển trai.
Anh chỉ lớn hơn chúng tôi hai tháng, khi đứng chung với nhóm sinh viên vừa tốt nghiệp, nổi bật hơn hẳn. Vừa đến đã lập tức thu hút sự ý.
Phó Lê ngay lập tức bước lên, giọng nũng nịu:
“Anh trai, từ khi nào em có chị dâu ? Nếu và cũ hợp tác để lừa bọn em, em không tha cho đâu nhé!”
Tôi bước tới đứng cạnh Bạch Thừa, mặt nóng bừng.
“Anh ấy bảo đợi em thi xong rồi mới chính thức quen, sợ ảnh hưởng đến việc học của em mà.”
“Ồ, ồ, ồ!” Cả bàn lại rộ lên những tiếng hùa theo.
Nhân lúc đó, tôi kéo nhẹ cổ áo của , ghé sát tai thì thầm:
“Anh trai tốt, giúp tôi một lần thôi.”
Tôi thậm chí đã nghĩ sẵn, nếu đẩy tôi ra, tôi sẽ bỏ đi ngay lập tức.
Muốn tôi hôn Thẩm Yến sao? Không đời nào.
Chưa kịp truyền đạt hết câu, Bạch Thừa đã tự nhiên choàng tay qua eo tôi, kéo tôi vào lòng. Anh mọi người và :
“Tối nay để tôi lo, các muốn gọi thêm gì thì cứ tự nhiên.”
Phó Lê rưng rưng nước mắt, cắn môi cố nén khóc.
Bạch Thừa như không thấy, cúi đầu nhẹ giọng hỏi tôi:
“Bảo bối, em còn muốn ăn gì không? Mệt không? Hay là mình về trước nhé?”
Sự xuất hiện của thu hút mọi ánh , chẳng ai còn quan tâm đến sự tồn tại của Thẩm Yến.
Không biết ai đó chợt hỏi:
“Thế còn hình của trò chơi thì sao?”
Từ khi tôi nhắc đến “ trai”, Thẩm Yến như một đám mây đen trầm mặc đứng trong bóng tối.
Có vẻ như hắn không tin rằng tôi có thể có trai ngay trước mắt hắn.
Bạch Thừa lớn:
“Các chẳng phải chỉ muốn xem cảnh hôn thôi sao?”
Anh vuốt lại mái tóc, mím đôi môi mỏng.
“Muốn bảo bối của tôi hôn người khác, chắc chắn không .
“Để tôi thay ấy hôn, không?”
Cả bàn hét lên, rần rần, ngực giậm chân vì thích thú.
“Đừng nữa.” Tôi khẽ vào cánh tay của Bạch Thừa. “Anh cũng không hôn người khác đâu.”
8
Trò chơi kết thúc bằng việc Thẩm Yến uống cạn hai ly rượu .
Đôi mắt hắn đỏ hoe vì men rượu, tôi và Bạch Thừa đang thì thầm trò chuyện, không một lời.
Hắn lại tự mở một chai bia, thẫn thờ uống tiếp.
Kiếp trước, hắn chỉ cần chạm vào một giọt rượu hay hút nửa điếu thuốc, tôi cũng sẽ ầm lên.
Thẩm Yến là một ngôi sao trời sinh, tài năng sáng tác phong phú, giọng hát hoàn hảo, từng tôn vinh là “báu vật” của làng nhạc.
Người hâm mộ còn cầu công ty mua bảo hiểm giá trị lớn cho giọng hát của hắn.
Ngày trước, đi diễn ở đâu tôi cũng chuẩn bị sẵn một bình nước giữ nhiệt với kỷ tử cho hắn.
Như thể để bù đắp cho tài năng bị bỏ lỡ của chính mình, kiếp trước tôi đã hết lòng chăm sóc hắn.
Nhưng giờ đây, hắn tự hủy hoại bản thân bằng rượu, tôi lại không hề dao .
Tan tiệc, khi tôi và Bạch Thừa xuống tầng, thấy Thẩm Yến đang tựa vào góc tường nôn mửa, chất dịch hắn ho sặc sụa, như thể phổi sắp nổ tung.
Mấy người đi qua đều bịt mũi, tránh xa hắn.
Phó Lê mặt đầy ghê t,ởm, vì sĩ diện trước mọi người nên miễn cưỡng lấy một gói khăn giấy từ túi xách nhỏ, dè dặt đưa tới.
Hắn ngạc nhiên ta, ánh mắt đầy bất ngờ.
“Đi thôi.” Tôi quay mặt đi, kéo Bạch Thừa rời khỏi đó.
Vừa ngồi lên xe, cửa kính đã bị ai đó đập mạnh.
Thẩm Yến đuổi theo, hơi men hòa lẫn vị chua xộc vào khiến người ta nghẹt thở.
Hắn khàn giọng :
“Trần Sơ Dao, cậu không giúp tôi cũng , đừng lên xe của ta.”
Giọng Bạch Thừa cứng rắn:
“Đừng tự mình đa nữa, cút đi.”
Nói xong định kéo kính xe lên.
Thẩm Yến không chịu buông tay.
Tôi ngăn Bạch Thừa lại, lạnh lùng hắn qua cửa kính:
“Thẩm Yến, nếu tôi có hành gì khiến cậu hiểu lầm, thì tôi xin lỗi. Nhưng tôi chỉ coi cậu là học mà thôi.”
Hắn tái mặt, run rẩy lẩm bẩm:
“Không phải thế mà…”
“Nếu cậu còn nghĩ nhiều, thì đó là quấy rối rồi đấy.”
Thực ra, trước đây tôi không hoàn toàn không có cảm giác với hắn.
Mối quan hệ đầy đ,au khổ này bắt đầu từ năm hai cấp ba, khi tôi giao học kèm với hắn.
Ban đầu, tôi rất khó chịu với cậu học bá u ám và tách biệt này, chỉ biết chịu bắt nạt, cao lớn mà vô dụng.
Nhưng sau đó, theo sắp xếp của giáo viên, hắn ngày nào cũng lôi tôi ra giảng những thứ tam giác lượng giác mà tôi không hiểu nổi.
Bình thường ít , lúc giảng bài cho tôi thì thao thao bất tuyệt.
Thời gian tan học tươi đẹp, hắn cứ bám lấy tôi không rời.
Tiếng ve ngoài cửa sổ râm ran, chiếc quạt trên trần kêu lạch cạch.
Tôi chống cằm hắn.
Khuôn mặt hắn luôn bị tóc che đi một nửa, không biết sau lớp tóc ấy là gương mặt như thế nào nhỉ?
Rồi tôi bắt đầu mất tập trung.
Chưa bao giờ tôi gặp người nào thú vị như .
Tôi trêu hắn, hỏi nếu tôi tiến bộ thì có thưởng gì không?
Hắn khô khan đáp:
“Kiến thức học là của cậu, cần gì thưởng.”
“Hứ~”
Bạn thấy sao?