1
“Chụt một cái! Chụt một cái!”
Cơn đ,au dữ dội khi xương sườn xuyên qua phổi như xé nát thần trí tôi.
M,áu t,ươi không ngừng tuôn ra, dường như nghẹt thở tôi.
Cảm giác rơi tự do vẫn còn lưu lại trong cơ thể này.
Thế , khi mở mắt ra, tôi lại thấy buổi tiệc mà hoa khôi của lớp đẩy tôi về phía Thẩm Yến.
Xung quanh Thẩm Yến là những người đang háo hức xem kịch và hùa theo trêu chọc.
“Cậu không dám à?” Một gã tóc vàng châm biếm lớn tiếng, tôi nhớ hắn là tay chân của hoa khôi Phó Lê.
“Dù không phải nữ thần của cậu, hôn một người đẹp như Sơ Dao thì bốn mắt cậu còn chần chừ gì nữa?”
“Hay là để tôi thay nhé?” Một nam sinh tinh nghịch bộ muốn giật lấy lá bài của Thẩm Yến.
Tôi bất ngờ đứng dậy.
Cử tay chân.
Chúng vẫn còn đây!
T,ai nạn xe th,ảm kh,ốc đó vẫn chưa xảy ra!
Và kẻ ra bi kịch đời trước, giờ đang co ro trong góc, sắc mặt tái mét.
Nhìn hắn, tôi đến mức suýt rơi nước mắt.
Thẩm Yến à, Thẩm Yến, tôi đã sống lại rồi.
2
Tôi nhớ từng chi tiết trong buổi tụ họp này.
Đời trước, chính trong bữa tiệc chia tay này, hoa khôi đã giới thiệu tên mà ta khinh thường trai tôi.
Kỷ niệm ngỡ là ngọt ngào ấy, hóa ra chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng.
Trong trò chơi “Sự thật hay Thách thức”, Phó Lê và Thẩm Yến rút trúng lá bài cầu hôn nhau.
Lúc đó, Thẩm Yến chỉ là một trong những kẻ theo đuổi bị ta chà đạp.
Thường ngày hắn nhút nhát, chịu đủ mọi sự bắt nạt và xa lánh.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, ai cũng thay đồng phục bằng những bộ đồ sang trọng, chỉ mình hắn vẫn mặc chiếc đồng phục rộng thùng thình.
Phó Lê ghét hắn vì vẻ ngoài u ám, lại không muốn bị là không dám chơi, liền lén đổi lá bài của tôi.
Lá bài ấy buộc tôi và Thẩm Yến phải hôn nhau trước mặt mọi người.
Mọi người hùa theo, ép Thẩm Yến phải hôn tôi.
Nếu tôi từ chối, hắn phải chịu uống hết hai ly rượu vang và rượu mạnh trên bàn.
Đời trước, tôi không chịu cảnh đó, chủ cúi xuống chạm vào khuôn mặt nóng bỏng của hắn.
Không ngờ ai đó đẩy tôi từ phía sau, khiến môi tôi chạm vào đôi môi khô khốc của hắn, và tôi đã trao đi nụ hôn đầu.
Phó Lê “đúng lúc” lấy điện thoại ra chụp lại cảnh này, rằng mình đã mai một cặp đôi trong lớp, sau này chúng tôi kết hôn phải lì xì cho ta.
Bức ảnh lan truyền khắp nơi.
Cha tôi thấy , dùng thắt lưng đ,ánh tôi đến da thịt r,á,ch n,át, mắng tôi mất mặt nhà họ Trần, còn tôi cấm túc một tháng.
Tôi trốn khỏi nhà, vượt tường đi tìm Thẩm Yến để tính sổ.
Hắn vừa xin lỗi thay cho Phó Lê, vừa cẩn thận thổi khí bôi thuốc cho tôi.
Tôi vốn đã tủi thân, bị hắn an ủi lại càng khóc lớn hơn.
Dần dần, tôi phát hiện hắn có tài năng âm nhạc kinh ngạc, có thính giác tuyệt đối và nguồn cảm hứng vô tận, loại nhạc cụ nào cũng có thể chơi .
Tôi lấy cớ học guitar để trả cho hắn khoản học phí cao ngất.
Tôi khuyến khích hắn sáng tác nhạc, cũng biết rằng hắn luôn viết hai chữ “FL” trên mỗi bản nhạc.
Hắn bảo đó là “Forever Love” – Tình mãi mãi, một lời hứa dành cho tôi.
Những bản nhạc ấy sau này trở thành những ca khúc hot khuấy đảo thị trường.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi bỏ tiền, xây dựng các mối quan hệ, từ bỏ cơ hội vào công ty gia đình, dành toàn bộ tâm huyết để thành lập studio cho Thẩm Yến, trở thành chỗ dựa vững chắc cho hắn.
Thậm chí, tôi không ngại mâu thuẫn với gia đình để bảo vệ hắn.
Ba năm trời, tôi dốc hết sức lực, biến một người sáng tạo non nớt, vụng về thành ngôi sao đình đám.
Trong buổi lưu diễn toàn cầu cuối cùng, Thẩm Yến quỳ gối cầu hôn tôi trước hàng vạn người hâm mộ, cảm ơn tôi vì đã giúp hắn đạt thành công.
Tôi nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể chứng minh với gia đình rằng:
Hắn thành công chính là minh chứng cho sự lựa chọn đúng đắn của tôi.
Thế , tôi không ngờ một buổi họp lớp sau hôn nhân đã thay đổi tất cả.
3
Gặp lại hoa khôi Phó Lê, ta đã định cư ở nước ngoài, kết hôn với một doanh nhân giàu có tại địa phương.
Trong khi nâng ly chúc tụng trên bàn, dưới gầm bàn, ta lại dùng gót giày khều khều ống quần của Thẩm Yến.
Đêm đó, chúng tôi có trận chiến lạnh đầu tiên sau hôn nhân.
Thẩm Yến thái độ lạnh nhạt, trách tôi nghĩ quá nhiều, đổ lỗi cho cảm bất ổn khi mang thai, còn bảo tôi mau đi khám bác sĩ.
Tôi lái xe của hắn đến bệnh viện kiểm tra thai kỳ, trên đường thì phanh xe đột nhiên mất kiểm soát, đâm thẳng vào trụ đá.
Đứa con mất ngay tại chỗ, tôi bị liệt nửa người trên, sống không bằng ch,et.
Mãi sau này tôi mới biết, vụ t,ai n,ạn đó không phải là ngẫu nhiên.
Chuyện ngoài luồng của họ bị chồng của Phó Lê phát hiện. Người đàn ông kia đã người hỏng phanh xe của Thẩm Yến.
Hậu quả của hành trả thù đó, lại rơi xuống tôi và đứa con chưa kịp chào đời.
Doanh nhân kia bị buộc tội gi,et người có chủ đích, lĩnh án tù, Phó Lê lập tức ly hôn.
Nghe tin, Thẩm Yến không bao giờ đến bệnh viện thăm tôi nữa.
Cuối cùng, tôi chỉ nhận luật sư đại diện của hắn mang theo giấy ly hôn đã ký sẵn.
Vì hắn, đời trước tôi gần như cắt đứt với gia đình.
Tôi ngày đêm căm hận, hối hận, cơ thể gầy yếu chỉ còn da bọc xương, muốn ch,et cũng không .
Phó Lê mang theo bụng bầu đến giường bệnh tuyên bố chiến thắng, cảm ơn tôi vì đã trồng giúp ta một cây tốt.
Cô ta bật tivi, sợ tôi bệnh nặng không nghe rõ, còn cố vặn âm lượng lên cao nhất.
Trên màn hình đang phát cuộc phỏng vấn với Thẩm Yến.
Phóng viên hỏi hắn: Những chữ “FL” trên mỗi bản nhạc có phải là viết tắt của “Phó Lê” không?
Hắn gật đầu.
Phóng viên hỏi tiếp: Những bài ca ấy, có phải lấy cảm hứng từ hiện tại của hắn không?
Hắn .
Lòng tôi ch,et lặng, kéo lê thân thể m,ục n,át của mình đến cửa sổ, gieo mình xuống.
Không ngờ, tôi không ch,et, lại trở về ngày hôm nay, khi mà tôi vừa trao nụ hôn đầu tiên.
4
Tôi ngước lên Thẩm Yến khi ấy mới 18 tuổi.
Mái tóc dài che gần nửa khuôn mặt gầy gò của hắn.
Tôi biết, sau lớp tóc kia là một khuôn mặt thanh tú rõ nét.
Ngày đó, chính tay tôi vén mái tóc ấy lên, hôn nhẹ lên trán hắn, dịu dàng bảo: Nhìn người đối diện vào mắt đi, phải tự tin lên, mắt cậu rất đẹp mà.
Đôi mắt từng hàng nghìn người hâm mộ đ,ánh giá là “quyến rũ nhất”, nay cụp xuống, bị cặp kính gọng dày che mất, trông ngốc nghếch, vụng về.
Không còn liên quan gì đến vị thần tượng âm nhạc của kiếp trước.
“Ôi trời, người ta không muốn hôn cậu, giờ tính sao đây, học bá Thẩm?”
Thẩm Yến siết chặt nắm tay, chằm chằm vào hai ly rượu trước mặt, không lời nào.
Tôi biết hắn bị đ,au dạ dày, uống hai ly này chắc chắn không chịu nổi.
Phó Lê liếc tôi một cái, nhạt:
“Sơ Dao, chẳng phải cậu thích kiểu học bá lạnh lùng à? Cứ hôn đi, tôi không ngại đâu.”
“Xin lỗi, tôi cũng muốn giúp lắm,” tôi mỉm đầy áy náy, “ trai tôi mà biết thì không vui đâu.”
Thẩm Yến đột ngột ngẩng đầu lên.
Đôi mắt sâu thẳm xuyên qua lớp tóc lòa xòa, tôi chằm chằm.
“Bạn trai? Cậu đang dối, đúng không?”
“Từ khi nào ? Sao chúng tôi không biết gì cả!”
Phó Lê thoáng thay đổi sắc mặt, đôi môi xinh đẹp kéo lên một nụ kiêu ngạo:
“Đúng , chẳng lẽ là không dám hôn nên bịa đại thôi?”
Thẩm Yến, nhân vật trung tâm của mọi sự ý, nghe thấy câu này thì tay nắm chặt đến trắng bệch, môi khô đến mức như sắp nứt toác ra.
Kiếp trước, tôi từng bị cái hào quang học bá của Thẩm Yến hấp dẫn.
Chỉ vì thế mà khi hắn rơi vào huống khó xử nhất, tôi đã không vạch trần âm mưu đổi thẻ bài của Phó Lê.
Hắn học giỏi, nhờ học bổng mà vào trường tư của chúng tôi, hoàn toàn lạc lõng giữa nhóm con nhà giàu.
Giống như một cành mai lạnh giá, khiến người ta không kìm mà muốn bẻ gãy.
Đời trước tôi đã vì mùi hương của mai mà cúi mình.
Còn bây giờ, chỉ còn lại một cành mai tàn dưới tuyết.
…
“Thế này đi,” tôi mỉm lấy điện thoại ra, “tôi gọi ấy đến, tiện thể mời mọi người bữa này luôn.”
Rồi tôi bấm số điện thoại mà kiếp trước tôi đã từng chặn vô số lần.
Phó Lê chăm dãy số quen thuộc đó, giọng run rẩy hỏi:
“Rốt cuộc là ai…”
“Cậu biết đấy,” tôi khẽ e thẹn, “ kế của cậu mà.”
Phó Lê, cậu từng vì ai mà đuổi theo ra tận nước ngoài, tôi nhớ rõ lắm.
5
Đầu dây bên kia vang lên giọng trêu chọc.
“Cuối cùng cũng chịu bắt máy rồi à?”
Tôi nhớ lại lý do khiến tôi cãi nhau với Bạch Thừa đời trước.
Chúng tôi từng hẹn sẽ cùng nhau đi du học sau khi tốt nghiệp, cuối cùng tôi lại lật kèo.
Thẩm Yến luôn đứng đầu bảng thành tích, để có thể vào cùng trường với hắn, tôi – một đứa lười biếng – đã cố gắng hết sức, đèn sách ngày đêm trước kỳ thi đại học.
Cuối cùng cũng đủ điểm vào trường hắn nhắm tới, chỉ ở một ngành học ít người chọn.
Đêm qua, Bạch Thừa mới biết tôi đã tự ý quyết định, liền mắng tôi bằng những lời cay độc nhất mà phẩm giá của ta có thể nghĩ ra.
…
“Sao không gì? Khoan đã…”
Đầu dây bên kia thay đổi ngữ điệu: “Cô là ai? Hôm qua chúng tôi mới xóa , ấy không thể gọi tôi. Cô là của ấy à? Hay ăn trộm điện thoại?”
Ăn trộm cái đầu cậu!
Tôi suýt chút nữa không kìm nét mặt, quay lưng về phía mọi người, nghiến răng :
“Bạch Thừa, mông cậu có một vết răng nhỏ do tôi cắn hồi bé, và còn…”
“Được rồi, rồi! Tin cậu.” Anh ta thở dài, âm thanh loạt xoạt vọng lại.
“Đứng yên đấy, tôi đến ngay.”
“Không cần gấp đâu,” tôi xoay người lại, đối diện với ánh mắt ghen tị của Phó Lê, không quên bổ sung, “cả em cậu cũng ở đây nữa.”
Bạn thấy sao?