Hứa Bách Vũ và trai tôi kéo Trương Nhược ra ngoài.
Họ đưa ta về nhà ba mẹ tôi.
Ba tôi nghe tin sự thật, đứng ngây ra mãi mà không thể thốt nên lời.
Mẹ tôi ôm bức ảnh gia đình để trên bàn khách, không ngừng lau đi lau lại.
Rõ ràng bức ảnh chẳng có một chút bụi nào.
Bà vừa lau vừa lẩm bẩm:
“Không thể nào!
Vi Vi không chết, hệ thống gì chứ, xóa sổ gì chứ, mẹ không hiểu, mẹ không hiểu gì hết…”
Đó là bức ảnh gia đình chụp năm tôi tốt nghiệp đại học.
Tôi mặc áo cử nhân, một tay ôm bó hoa hướng dương rực rỡ, tay kia thân mật kéo trai tôi.
Ba mẹ trẻ hơn bây giờ một chút, đứng bên cạnh tôi và .
Tôi như nghe thấy Hứa Bách Vũ, người đã chụp bức ảnh này cho chúng tôi, đếm ngược: “Ba, hai, một, lên”
Khoảnh khắc ấy đã ghi lại mãi mãi.
11
Tôi sẽ mãi mãi nhớ về Hứa Bách Vũ của thời đó.
Và tôi cũng sẽ mãi nhớ về ba mẹ và trai khi đó.
Họ đã thương tôi vô cùng, coi tôi như bảo bối của họ.
Thời gian tôi mắc bệnh dù khó khăn, họ luôn kiên nhẫn chăm sóc tôi, không bao giờ bỏ rơi tôi, liên tục viên, tiếp thêm sức mạnh cho tôi.
Khi tôi với họ rằng, nếu tôi không qua khỏi và chết đi, tôi muốn hiến xác để phục vụ nghiên cứu y học về bệnh Huntington, họ đau lòng đến mức chỉ biết lặng lẽ lau nước mắt.
Tôi hôn tạm biệt Hứa Bách Vũ, bảo quên tôi đi và sống thật tốt.
Lẽ ra mọi chuyện nên kết thúc khi tôi qua đời.
Tôi sẽ trở thành một “niềm tiếc nuối đẹp đẽ” trong lòng mọi người.
Có lẽ theo thời gian, họ sẽ dần quên tôi.
Hoặc cũng có thể, đến những giây phút cuối đời, họ vẫn sẽ nhớ về tôi.
Mọi chuyện đáng lẽ đã diễn ra như thế.
Nếu như tôi không liều mạng muốn sống tiếp, không liều mình muốn đáp lại mà họ đã dành cho tôi.
Nếu như tôi không đồng ý với nhiệm vụ của hệ thống.
Đáng tiếc, tất cả đã quá muộn.
Hứa Bách Vũ, theo ý của trai tôi, đã đưa Trương Nhược vào bệnh viện tâm thần.
Anh còn dặn dò các y tá ở bệnh viện, nếu Trương Nhược chết, hãy báo ngay cho .
“Đừng đợi đến khi tôi chết…
Tôi không điên!
Đừng đợi đến khi tôi chết, tại sao phải đợi tôi chết rồi mới đến?!” Trương Nhược chửi mắng.
Hứa Bách Vũ ta với ánh mắt đầy ghê tởm:
“Vì đang sử dụng cơ thể của ấy.
Đợi chết, tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của ấy.
Tôi sẽ hiến tặng cơ thể ấy cho y học, để nghiên cứu về căn bệnh Huntington hiếm gặp này.
Cô sẽ không bao giờ hiểu điều đó, vì là một kẻ ích kỷ, không biết cảm ơn, giống như con chuột cống, không bằng một ngón tay của Vi Vi!”
Mỗi lời của Hứa Bách Vũ như từng lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào Trương Nhược.
Trương Nhược thấy sự dứt khoát trong ánh mắt của Hứa Bách Vũ, biết rằng dù có gì, ta cũng không thể thay đổi số phận của mình.
Trương Nhược điên dại, tay chân múa may loạn xạ:
“Thế thì sao?
Người ấy không phải tôi, mà chính là các người!
Các người thật nực … Suốt ngày tôi không bằng ấy, trong ba năm tôi ở đây, chẳng phải tôi đã lừa gạt các người một cách hoàn hảo sao?
Đáng đời, phì!”
Hứa Bách Vũ không quay đầu lại, lặng lẽ rời khỏi bệnh viện tâm thần.
Một tháng sau.
Bệnh viện tâm thần thông báo với Hứa Bách Vũ rằng Trương Nhược đã chết.
Nghe tháng cuối cùng của ta vô cùng đau đớn.
Cô ta bị những bệnh nhân khác bắt nạt, không còn sức chống trả, suốt ngày chỉ biết chửi rủa, nguyền rủa mọi thứ.
Lúc thì ta mình là Giản Vi, lúc lại tự lẩm bẩm rằng mình là Trương Nhược.
Đến khi ta không thể thêm lời nào nữa, thậm chí không thể nuốt nước bọt.
Hứa Bách Vũ, với gương mặt tiều tụy, nhận cuộc gọi thông báo về việc đến nhận lại cơ thể của tôi.
Trong suốt một tháng qua, Hứa Bách Vũ không ngủ ngon đêm nào, liên tục mơ thấy tôi.
Anh mơ thấy tôi nằm trong biển lửa, nằm trong vũng máu.
Anh mơ thấy tôi đang nhảy múa.
Những ký ức và nỗi hối hận cứ dày vò không ngừng.
Trước khi giao cơ thể tôi cho các tổ chức y tế, Hứa Bách Vũ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Sau đó, rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, bên trong là chiếc nhẫn cưới mà đã chuẩn bị từ nhiều năm trước.
Chiếc nhẫn nam đã đeo vào ngón áp út tay trái trên đường đến đây.
Còn chiếc nhẫn nữ thiết kế riêng cho tôi, cẩn thận đeo nó vào ngón tay tôi.
Ba mẹ tôi, mặc đồ tang đen, đứng nhân viên y tế đưa cơ thể tôi lên xe, rồi ôm nhau khóc nức nở.
Anh trai tôi chằm chằm vào tôi, người đang lơ lửng giữa không trung, với gương mặt đẫm lệ:
“Vi Vi, có còn xứng đáng trai của em không?”
Tôi quay lưng bước đi, tan biến trong ánh nắng.
Như thể tôi chưa từng tồn tại trên thế gian này.
Bạn thấy sao?