Ta lại trở thành Nguyệt Nô, quay về ngày nàng ấy trốn khỏi hoàng cung rồi bị bắt lại.
Nhìn Mộ Dung Hiên không ngừng hứa hẹn trước mắt, trong lòng Nguyệt Nô chỉ còn một mảng trống rỗng.
Tình của nàng ấy dành cho Mộ Dung Hiên đã cạn kiệt, lúc này nàng ấy chỉ muốn rời xa hắn ta, bắt đầu cuộc sống mới.
Tuy nhiên, với sự hiểu biết của nàng ấy về Mộ Dung Hiên, nàng ấy đã nhận ra rằng: hắn ta tuyệt đối sẽ không để nàng ấy rời khỏi hoàng cung.
Mộ Dung Hiên chưa chắc đã Nguyệt Nô nhiều đến thế, hắn ta danh tiếng của mình, hắn tuyệt đối không muốn mang tiếng xấu "tham quyền cố vị, vứt bỏ thê tử". Vào cung sâu tựa biển, cả đời này Nguyệt Nô muốn còn sống mà rời khỏi hoàng cung, đã là điều không thể.
Tiễn Mộ Dung Hiên đi, Nguyệt Nô tuyệt vọng ngồi bên cửa sổ, nghĩ đến cái chết.
Chính lúc đó, trong đầu nàng ấy vang lên một giọng xa lạ:
"Ngươi có muốn một giao dịch không?"
Tất nhiên ta nhận ra giọng này, tuy nhiên, Nguyệt Nô trong mơ lại không biết. Nàng ấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cố bình tĩnh hỏi: "Ngươi là ai?"
Giọng đáp: "Ta là hệ thống, ta muốn một giao dịch với ngươi."
"Giao dịch gì?"
Hệ thống : "Ngươi giúp ta hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ thực hiện một nguyện vọng cho ngươi."
"Nguyện. . . nguyện vọng gì cũng sao?"
"Nguyện vọng gì cũng ."
Nguyệt Nô trầm ngâm hồi lâu, rồi kiên quyết đáp: "Được! Ta đồng ý."
Thế là Nguyệt Nô ràng buộc với hệ thống, nhận nhiệm vụ.
Nội dung nhiệm vụ của nàng ấy là: trở thành Hoàng hậu của Mộ Dung Hiên, giúp hắn ta tạo nên một thái bình thịnh thế phồn vinh hưng thịnh.
08
Ta tỉnh dậy.
Lúc này đây, ta đã hiểu rõ tất cả.
Nguyệt Nô sớm đã thấu sự giả dối bạc bẽo của Mộ Dung Hiên, nàng ấy hoàn toàn không hắn ta. Mọi hành của nàng ấy, sự dịu dàng ngọt ngào và cảm sâu đậm nàng ấy dành cho Mộ Dung Hiên, đều chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ.
Nguyệt Nô, quả thật là một người phụ nữ sống rất thấu đáo.
Nhưng, một người như tại sao lại tự sát?
Trong hoàng cung này, ngoài Mộ Dung Hiên ra, còn một người biết câu trả lời.
Ta lại một lần nữa rời khỏi Vị Ương cung, lần này, đi thẳng đến lãnh cung.
Ta muốn chuyện với Vệ Như Ý.
Thị vệ ở cửa lại muốn cản ta, hơn nữa lần này, rất kiên quyết.
Là một bộ xương khô, ta biểu diễn cho bọn họ một bộ thể dục nghệ thuật kết hợp võ thuật hiện đại, bọn thị vệ chưa kịp phản ứng, đã bị ta một đ.ấ.m đánh ngất, đưa vào giấc mộng ngọt ngào.
Ta nghênh ngang bước vào lãnh cung.
Lãnh cung, quả nhiên danh bất hư truyền, rất lạnh lẽo.
Ta lượn vài vòng giữa những cung điện hoang tàn, quanh co mấy lượt, cuối cùng, gặp một người phụ nữ trung niên tiều tụy.
Nàng ta thậm chí không sợ ta.
Ngược lại, nàng ta cẩn thận ta một lượt, : "Nguyệt Nô, mà thật sự là ngươi."
Hệ thống cho ta biết, nàng ta chính là Vệ Như Ý.
Ta rất ngạc nhiên.
Vệ Như Ý mới chỉ chưa đến ba mươi tuổi, người phụ nữ trước mặt, tóc bạc trắng, da vàng khô, là năm mươi tuổi cũng không lạ.
Ta không khỏi hỏi: "Sao ngươi lại già thành ra thế này?"
Nàng ta mỉa mai đáp trả: "Sao ngươi lại thối rữa thành bộ xương khô thế này?"
Miệng lưỡi sắc bén, ăn không nhường ai, đúng là Vệ Như Ý trong ký ức của Nguyệt Nô.
Ta đi thẳng vào vấn đề: "Vệ Như Ý, ta hỏi ngươi, bát canh gà năm xưa có thật sự là ngươi bỏ thuốc thai không?"
Nàng ta sững người một lúc, rồi bật ha hả.
Ta kiên nhẫn chờ đợi. Sau khi xong, vẻ mặt nàng ta có chút ảm đạm. Nàng ta thong thả : "Nguyệt Nô, năm đó ta chưa từng đưa canh gà cho ngươi!"
Nàng ta : "Đúng là ta là hận ngươi, cũng chưa ngu đến mức đó! Ta hoàn toàn không cần phải con của ngươi. Ngược lại, ta mãi không thể mang thai, để lại đứa trẻ còn có lợi cho ta hơn. Nếu ta thật sự muốn trừ khử ngươi, chỉ cần giở trò một chút khi ngươi lâm bồn, giữ con bỏ mẹ, chẳng phải dễ dàng sao! Cần gì phải phô trương đưa canh gà cho ngươi, để lộ sơ hở!"
Bạn thấy sao?