16
Tôi và Thẩm Quân Hằng đã sẵn sàng trở về nhà.
Chúng tôi giao lại Thẩm Thị cho người em trai ruột của vừa mới từ nước ngoài trở về, rồi cùng nhau bước lên chuyến bay rời khỏi thế giới này.
Trong ngày cuối cùng ở thế giới này, chúng tôi ôm nhau giữa nền tuyết trắng, ngắm ánh cực quang lộng lẫy phía xa.
Khi một ngôi sao băng rơi xuống, một giọng quen thuộc vọng ra từ ánh cực quang.
“Ta là chủ thần hệ thống, chúc mừng hai người chơi công lược.
Tiếp theo, ta sẽ mở cổng thời gian để đưa hai người về thế giới gốc, cùng với thân thể khỏe mạnh.
Và Tô Nhiễm, vì đã chọn công lược một người chơi khác, nên độ khó tăng gấp đôi. Sau khi thành công, sẽ nhận phần thưởng điểm tích lũy rất lớn. Cô muốn đổi lấy gì?”
“Chủ thần”, tôi lên bầu trời:
“Tôi có một thắc mắc.”
“Cô đi.”
“Ngày tôi tái sinh, tôi đã nghe giọng của ngài bảo rằng vì tôi đạt thành tựu hôn nhân và có điểm tích lũy hợp lệ nên mới sống lại. Nhưng lúc đó, tôi không có điểm tích lũy nào.
Tôi muốn biết, điểm tích lũy nào đã giúp tôi tái sinh?”
Chủ thần hệ thống im lặng một lúc.
“Đó là từ mẹ của ở thế giới gốc”
Một lúc sau, giọng tiếp tục vang lên.
“Thực ra không lâu sau khi rơi vào hôn mê, mẹ đã luôn ở bên cạnh trong bệnh viện.
Khi sắp bị xóa sổ khỏi thế giới, cơ thể gốc của cũng trải qua suy kiệt cấp tính.
Mẹ đã mơ thấy việc thất bại trong nhiệm vụ và đã quỳ xuống cầu xin, đổi 10 năm tuổi thọ của mình để cho cơ hội thứ hai.”
Nước mắt tôi gần như ngay lập tức tuôn trào.
Là mẹ, hóa ra là mẹ!
Người luôn thương tôi, chưa bao giờ bỏ rơi tôi, chính là mẹ!
“Vậy, tôi có thể đổi tất cả điểm tích lũy này để tăng tuổi thọ cho mẹ tôi không?”
Tôi nghẹn ngào hỏi.
“Tất nhiên là , có thể tăng thêm 20 năm tuổi thọ cho bà ấy.”
Thẩm Quân Hằng ở bên cạnh ôm chặt lấy tôi – người đang khóc không ngừng.
“Nhiễm Nhiễm, chúng ta về nhà thôi, về nhà gặp mẹ.”
Đêm hôm đó, dưới ánh cực quang lấp lánh, tôi và Thẩm Quân Hằng nắm tay nhau, cùng nhau trở về nhà.
16
“Bác sĩ! Bác sĩ! Mau tới đây, con tôi vừa đậy!”
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trên giường ở bệnh viện.
Bên cạnh tôi là mẹ, người đã luôn ở bên chăm sóc cho tôi.
“Nhiễm Nhiễm, là mẹ đây. Mẹ luôn ở đây với con.”
“Mẹ…”
Tôi nhẹ nhàng nâng tay lên, nắm lấy bàn tay thô ráp của mẹ, khẽ mỉm :
“Con đã trở về rồi.”
Mẹ tôi gật đầu liên tục, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Sau đó là một loạt các cuộc kiểm tra y tế.
“Đúng là kỳ diệu, thật kỳ diệu! Cơ thể không có chút vấn đề nào cả.”
Bác sĩ không khỏi ngạc nhiên. Cô y tá bên cạnh khúc khích:
“Em đã bảo rồi, bệnh viện chúng ta có phong thủy tốt mà, vị giám đốc VIP kia cũng vừa tỉnh lại.”
“Là vị tổng giám đốc giàu nhất thành phố à?”
“Chứ còn ai nữa! Trước đó mọi người đều không còn cứu , phải dựa vào máy thở để duy trì sự sống. Bây giờ đột nhiên tỉnh dậy khỏe lại.
Chỉ là khi mới tỉnh, có vẻ trí nhớ chưa tốt lắm, nghe đã cầu cả gia đình đi tìm một người tên là Tô Nhiễm, hay là Tô Nhiên gì đó.
Không biết là hay thù nữa.”
“Cô … ai tìm ai cơ?”
Tôi ngây người hỏi.
“Cô Tô, đúng rồi, tên của cũng trùng âm đó”
Cô y tá bước tới, :
“Nghe vị tổng giám đốc ấy khá đáng sợ, đừng để bị bắt nhầm nhé.”
“Phòng VIP ở đâu?”
Tôi vội vàng nắm lấy tay y tá.
“Tầng 16.”
Tôi lập tức nhảy khỏi giường.
“Ơ! Cô Tô, giày của !”
Tôi bước vào thang máy, lao thẳng lên tầng 16. Cuối hành lang là phòng VIP, tôi xông tới và đẩy cửa bước vào.
Trong phòng có khá nhiều người, không ai là Thẩm Quân Hằng cả.
Trên chiếc giường bệnh kia, trống rỗng.
“Cô là ai?”
Một người bước tới hỏi.
“Có lẽ tôi… vào nhầm phòng rồi…”
“Cô ấy là Tô Nhiễm.”
Một giọng quen thuộc đột ngột vang lên từ phía sau. Tôi quay người lại ngay lập tức.
Anh đứng đó, mặc bộ đồ bệnh nhân, có phần gầy hơn trước, vẫn đẹp trai như ngày nào.
Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, cả hai cùng mỉm . Anh tiến lại gần, ôm tôi thật chặt vào lòng.
“Nhiễm Nhiễm.”
Anh thì thầm bên tai tôi:
“Ở đây vẫn còn bộ váy cưới, em còn muốn chiếc váy đuôi cá không?”
(Kết thúc)
Bạn thấy sao?