Chồng tôi không kịp đợi đến sinh nhật 73 tuổi của mình thì đã ra đi.
Năm năm sau, tôi bị đột quỵ đột ngột và ngã gục bên đường. Khi người ta đưa đến bệnh viện, tôi vẫn ôm chặt cuốn nhật ký mà ông ấy không bao giờ rời khỏi người.
Tôi không biết chữ, nên nhờ bé cùng phòng đọc giúp những gì ghi trong cuốn sổ đó.
Cô bé cầm cuốn sổ, khuôn mặt đầy ngưỡng mộ, “Bà ơi, của bà và ông ấy thật thuần khiết, có thể đi cùng nhau suốt cả cuộc đời như .”
Rồi ấy mở trang đầu tiên và đọc, “Người quý Ngọc Khanh…”
Tôi sững sờ, miệng lẩm bẩm, Ngọc Khanh, Ngọc Khanh…
Nhưng tôi không phải là Ngọc Khanh.
Khi mở mắt ra, tôi thấy một chàng trai nghèo khổ mặc trang phục kiểu Trung Sơn, tay cầm một túi trứng, đứng hơi lúng túng trước cửa nhà tôi. Tôi định đóng cửa lại, ta đưa tay ngăn cản.
“Khánh Âm, em không muốn gả cho nữa sao?”
1
“Tôi không muốn.” Tôi dứt khoát buông một câu rồi đóng sầm cửa lại.
“Khánh Âm!” Hà Thanh ngoài cửa còn muốn gì đó, đã bị ngăn lại bên ngoài. Gió thu lạnh lẽo, cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt, che lấp tiếng thở dài của Hà Thanh.
Sống lại một kiếp, nghe thấy tiếng thở dài của ấy, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi.
Kiếp trước, không ngoa, Hà Thanh chính là cả bầu trời của tôi. Anh ấy là giáo viên vật lý duy nhất trong làng, là người có học thức. Còn tôi chỉ là một người phụ nữ quê mùa không biết chữ. Tôi biết mình không xứng với ấy, chỉ đành dâng hết trái tim chân thành cho ấy.
Sau khi kết hôn, cuộc sống khó khăn, tôi tìm đủ mọi cách để phụ giúp gia đình.Ban ngày, tôi việc ở nhà máy sữa, ban đêm, tôi nhờ ánh trăng mà may đế giày. Một đôi đế giày kiếm ba hào, tôi đến sáng có thể kiếm sáu hào, đủ để mua vài quả trứng cho Hà Thanh.
Cứ như , ấy dùng trứng gà khi đến cầu hôn, đổi lấy cả đời tôi cung cấp trứng gà cho ấy.
Nhìn bóng lưng gầy gò của Hà Thanh, nghĩ về những chuyện đã qua và câu “Người quý Ngọc Khanh,” tôi khẽ lắc đầu.
Kiếp này, thôi đi.
2
Nhìn thấy Hà Thanh đi xa, tôi thu dọn một chút rồi bước ra ngoài. Ngoài trời nắng chang chang, tính toán thời gian, vẫn còn kịp.
Đã nhiều năm rồi tôi chưa trở về quê nhà. Lần đầu tiên tôi mang thai, Hà Thanh đã nhận chỉ tiêu quay về thành phố. Anh ấy hứa khi nào ổn định ở thành phố, sẽ đón tôi lên đó. Anh ấy hứa, khi rảnh sẽ về thăm tôi, bảo tôi yên tâm dưỡng thai, hoàn toàn không để ý rằng một người phụ nữ như tôi, có bao nhiêu công việc đồng áng phải , bao nhiêu đế giày phải may, thì sao mà yên tâm dưỡng thai .
Thời đó, không có điện thoại di , cũng không có điện thoại bàn, tôi đứng chờ ở đầu làng suốt một tháng trời. Anh ấy tổng cộng về bảy lần. Lần cuối cùng ấy về, đứa bé đã không còn.
Hôm đó gió lớn mưa to, tôi đẩy xe phân bò qua cầu, không cẩn thận nên xe trượt thẳng từ dốc xuống và đập vào bụng tôi. Tôi ôm bụng ngồi xổm xuống đất, trong đầu chỉ nghĩ sao đẩy cái xe phân này ra đồng ruộng. Hoàn toàn không để ý, máu dưới thân lan ra rồi từ từ thấm vào bùn đất.
Hà Thanh giữa cơn gió mưa nghe tin liền vội vã trở về trong tiếng sấm vang.
Tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt đỏ hoe, cơ thể run rẩy của ấy. Tôi ấm ức ngẩng đầu lên, không ngờ giây tiếp theo, một cái tát rơi xuống mặt tôi.
“Là con trai đấy!”
Tôi ôm mặt ngơ ngác, tất cả là lỗi của tôi, là tôi có lỗi với Hà Thanh. Tôi đã mất con của ấy, cái tát này tôi đáng phải nhận. Tôi chưa kịp gì, Hà Thanh đã ngồi xổm xuống đất, có vẻ như đang khóc.
Tôi chưa từng thấy Hà Thanh mất kiểm soát như , trong ký ức của tôi, ấy luôn là người điềm tĩnh. Nhưng sau này tôi mới biết từ cuốn nhật ký của ấy.
Năm đó, ấy và Ngọc Khanh gặp lại nhau. Những ngày không có tin tức từ thành phố, đều là vì ở bên Ngọc Khanh.
Anh thấy không, Hà Thanh và Giang Ngọc Khanh, ngay cả tên của họ cũng hợp nhau đến .
3
Sau đó, tôi cuối cùng cũng theo Hà Thanh lên thành phố, trở thành bà Hà mà ai cũng kính trọng. Nhưng tôi cũng biết, đồng nghiệp, bè của Hà Thanh đều sau lưng ấy, vì lấy một người phụ nữ quê mùa, không biết chữ.
Tôi không biết trang điểm, không biết chuyện, không biết xã giao. Hà Thanh bảo tôi ra ngoài ít thôi, để khỏi mất mặt.
May mắn thay, tôi biết sinh con. Tôi sinh tổng cộng ba đứa con, đều là con . Hà Thanh từ hy vọng ban đầu, dần dần trở nên khinh thường.
“Lại là con ?!” Sau khi sinh Tiểu Bích, Hà Thanh buông một câu rồi rời đi. Anh không hề quan tâm đến việc tôi vừa trải qua băng huyết sau sinh, vừa thoát khỏi cửa tử.
Tôi ôm chặt Tiểu Bích trong lòng, nghiến răng khóc nức nở. Bên cạnh, Tiểu Hoa và Tiểu Hạnh cúi đầu không một lời.
Không sinh con trai, là lỗi của tôi. Không mong có em trai, không mang lại em trai, đó là lỗi của hai đứa nhỏ. Bốn mẹ con chúng tôi, đều có lỗi với Hà Thanh.
Sinh ba đứa con không ra gì, tiền trong nhà ngày càng thiếu. Trước đây, ai cũng có thể ăn trứng gà, giờ chỉ có thể để Hà Thanh ăn trước.
Món ăn tôi thường là ớt xào trứng, bọn trẻ rất thích. Chỉ vì ớt luôn dính một chút vị mặn của trứng, ăn cùng cơm, nhắm mắt lại, cũng có thể coi như đang ăn trứng thật.
Hà Thanh luôn mang theo một bình rượu về nhà, ăn cùng với trứng. Tôi biết ấy lo lắng, lo tiền, lo không có con trai, lo công việc không thuận lợi. Mỗi khi như , bốn mẹ con chúng tôi biết điều mà trốn vào trong nhà, sợ ấy thấy lại càng buồn bực hơn.
Nhưng dù có trốn thế nào cũng không thoát, ấy uống say vào là như biến thành người khác, không còn chút nào sự nhã nhặn khi ra ngoài, mà chỉ có đánh mắng.
Tiểu Bích nghịch ngợm nhất nhà nên luôn là đứa bị đòn. Anh ấy cầm roi mây đánh Tiểu Bích, tôi lao vào che chắn cho con. Anh ấy thấy lại càng đánh mạnh hơn, “Nếu không phải lấy một con mù chữ như , thì đâu sinh ra đứa con hư này.”
“Đúng là mẹ nào con nấy!”
Ban đầu nghe những lời chửi rủa đó, tôi cảm thấy thật sự rất nhục nhã. Nhưng rồi cũng quen dần, Lý ở chung khu nhà , nhà ai mà chồng không như thế chứ. Làm phụ nữ, đóng cửa lại thì phải chịu đòn thôi.
4
Nhưng sau này, Lý cũng không chịu nổi nữa mà uống thuốc trừ sâu tự tử. Nhớ lại những gì đã trải qua ở kiếp trước, lòng tôi đau nhói lên từng hồi. Sống lại một đời, tôi quyết không dựa dẫm vào người khác, tôi phải trân trọng cơ hội mà trời ban cho mình.
Trời bắt đầu mưa lất phất, tôi vội vã đi nhanh đến bên bờ sông. Tôi phải cứu một người.
Khi đến nơi, thấy mấy đứa nhóc vẫn còn đang giỡn bên bờ sông, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Thấy chúng định cởi giày để xuống sông, tôi vội vàng ngăn lại, ” A Dũng, A Trụ, mấy hôm nay sông có ma nước, các em không biết à?”
Mấy đứa nhỏ không hề bị lời tôi dọa cho sợ, hí hửng sau đó đẩy qua đẩy lại rồi vẫn muốn xuống sông. Tôi lo lắng nên tiến lên một bước túm lấy cổ áo của A Trụ, kéo cậu bé về phía bờ.
“Chị đã rồi, hôm nay sông có ma nước, xuống đó là không lên nữa đâu, nghe rõ chưa?”
“Hôm nay nếu em xuống nước, tối nay chị sẽ báo với bố của Hồng chị rằng em đang hẹn hò với Hồng chị.”
“Đến lúc đó xem ông ấy có đánh chết em không.”
A Trụ sững sờ, vội vàng giơ tay xin tha.
“Đừng, đừng, chị Khánh Âm, sao chị biết chuyện đó?”
“Có phải A Dũng, A Dũng với chị đúng không?”
Tôi thầm chửi trong lòng, chẳng phải vì kiếp trước em ầm ĩ ly hôn với Hồng chị, cả làng đều biết sao.
Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, A Trụ đồng ý không xuống nước nữa, ngoan ngoãn mang giày vào. Tôi nghĩ, có lẽ bi kịch kiếp trước sẽ không tái diễn nữa. Nhưng ngay giây tiếp theo, tiếng kêu cứu của A Dũng vang lên từ dưới sông.
” A Trụ! Chị Khánh Âm! Cứu em với!”
“Chân em bị mắc kẹt rồi!”
“Nước này, nước này thật sự có ma nước!!!”
Tôi giật mình, chưa kịp phản ứng thì một bóng dáng cao lớn đã “bùm” một tiếng nhảy xuống sông.
Là Trúc Phi!
“Không!!!”
Giọng hét chói tai của tôi tan sự yên tĩnh của buổi trưa oi bức này.
Bạn thấy sao?