Hồi Sinh Dưới Ánh [...] – Chương 3

Nghĩ ngợi một chút, ta vẫn quyết định đối diện với lòng mình, chuyện tốt chuyện xấu, chung quy cũng phải có hồi kết.

Tạ Vô Thương nhướng mày, khẽ :

“Vừa khéo, ta cũng có điều muốn .”

Ta gật đầu, ra hiệu để hắn trước.

Tạ Vô Thương bước đến trước mặt ta, cúi đầu nhỏ:

“Thương thế của ta đã lành, nên rời đi thôi.”

Ta ngẩng đầu hắn, không biết tự lúc nào, nước mắt đã chực trào nơi khóe mi.

Tạ Vô Thương muốn lại thôi, tay nâng lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng xoay người quay lưng đi.

Thanh âm có phần khàn khàn:

“Châu Châu, nàng… định gì?”

Ta cố nén cảm trong lòng, gượng gạo :

“À… ngươi ở đây lâu như , trước khi đi nhớ thanh toán tiền phòng.”

Tạ Vô Thương để lại ngọc bội mang theo bên mình, ta vốn không định nhận.

Nhưng hắn lại nhét vào tay ta, rồi xoay người bỏ chạy.

Chỉ để lại một câu vọng lại:

“Đợi ta trở về, sẽ cưới nàng về nhà.”

Cũng như lúc đến — vô ảnh vô tung.

Sân viện hoàn toàn trở nên tĩnh lặng.

8

Những ngày không có Tạ Vô Thương, trở nên phẳng lặng như mặt hồ, tâm ta như cũng chìm vào vũng nước tù.

Suốt ngày chỉ biết heo kiếm tiền, không dám để đầu óc rảnh rỗi một khắc nào.

Hôm ấy, khi ta đang cúi đầu tính sổ sách, chợt nghe một tiếng hét vang lên:

“Bắt trộm!”

Ngay sau đó, liền thấy một tên trộm mặc áo vải sẫm màu chạy về phía này, phía sau còn có một tiểu công tử ăn vận hoa lệ đuổi theo.

Hắn tựa hồ có điều kiêng dè, chẳng hề hô hoán, chỉ lặng lẽ cùng tên đạo tặc đuổi bắt giữa đường.

Chỉ thấy tên trộm kia sắp chạy ngang qua trước quầy thịt.

Ta liền nhấc chiếc ghế đang ngồi, mạnh tay ném thẳng vào chân hắn, nhân lúc hắn ngã xuống, lập tức cầm lấy dao mổ heo cùng dây trói heo bên cạnh, ra tay nhanh gọn.

Đến khi vị tiểu công tử kia thở hổn hển chạy đến nơi, ta đã đem chiếc túi gấm cướp lại, trả về cho hắn.

Còn dùng loại túi gấm thêu hoa màu hồng, thẩm mỹ quả thật… khác người.

Tiểu công tử trợn tròn mắt cảnh tượng trước mắt, tùy tùng bên cạnh dường như cũng chưa từng thấy sự đời, luống cuống chẳng biết phải sao.

Hai người chỉ biết đứng tại chỗ giậm chân sốt ruột.

Ta chỉ còn biết vẫy tay gọi người:

“Tiểu Thạch, mau đi gọi quan tuần tra!”

“Dạ!” – Tiểu Thạch chính là tên ăn mày năm xưa Tống Thanh Hàn cho bạc, nay thường quanh quẩn bên quầy thịt nhà ta.

Thỉnh thoảng giúp ta chạy việc, ta liền cho ít đồ ăn hay mấy đồng tiền lẻ.

Bọn quan sai tuần tra đến rất nhanh, ít nhất là trước khi tiểu công tử kia và người hầu kịp hoàn hồn.

Sau khi hỏi rõ đầu đuôi, quan sai liền áp giải tên trộm đi.

Chưa kịp dứt lời, bên phủ vị công tử kia đã phái kiệu tới đón.

Lúc này hắn mới như sực nhớ ra thân phận, tùy tùng đỡ bước run rẩy đến trước quầy thịt nhà ta.

Cung kính nhỏ:

“Đa tạ tiểu nương tử xuất thủ tương trợ, đại ân không lời nào báo đáp… chi bằng hôm nay ta bao trọn sạp thịt của nương .”

Tiểu công tử xem ra không hiểu chuyện đời, cách tỏ ý cảm tạ lại rất thẳng thắn.

Ta vẫn kiên nhẫn giải thích:

“Công tử, cả con phố này chỉ có một quầy thịt, nếu công tử mua hết, thì người khác biết mua ở đâu?”

Quầy thịt nhà ta đã mấy đời truyền lại, chẳng thể vì một câu nể mặt mà hỏng sinh ý.

Tiểu công tử nghe liền mím môi , vẻ ngượng ngùng:

“Là ta không thấu đáo. Cô nương chớ trách. Trước bữa tối, phiền mang một con heo nguyên con đến phủ Phò Quốc tướng quân là .”

Nói xong, liền sai tùy tùng đưa cho ta bạc:

“Nếu còn thiếu…”

Nhìn thỏi bạc dày nặng trong tay, ta vội vàng cúi đầu đáp:

“Đủ rồi, đủ rồi!”

Tiểu công tử gật đầu mỉm , rồi ngồi kiệu rời đi.

Trời ạ… thì ra là người trong phủ Phò Quốc tướng quân.

Thân phận ấy còn cao hơn hẳn Tam tiểu thư họ Lâm kia, mà lại dịu dàng thân thiện đến thế.

Aiz… quả nhiên không muốn dây dưa với những nhà quyền quý, sơ sẩy một chút là đụng vào việc thân.

Nhưng cho cùng, có câu rằng:

“Có thù không báo chẳng phải quân tử, có oan không kêu phí người.”

Thôi thì, đành ôm lấy cường quyền .

9

Vội vàng bán hết số thịt hôm nay, cũng mới vừa đến giờ Ngọ.

Ăn qua loa mấy miếng điểm tâm, ta thu dọn con heo, rồi đi thẳng tới cửa sau phủ Phò Quốc tướng quân, sai người vào thông báo.

Không ngờ người hầu tiếp đón vô cùng niềm nở, còn gia chủ cùng phu nhân muốn đích thân gặp mặt.

Ta tuyệt chẳng ngờ , tiểu công tử sáng nay hóa ra lại là Minh Nguyệt quận chúa trong phủ.

Nàng lén trốn khỏi phủ, muốn thử một phen tiêu dao giang hồ như trong thoại bản, nào ngờ chưa đi mấy phố đã bị người móc túi.

May mà bị ta một ghế ngăn lại, mới tránh chịu thiệt.

Vì không tiện lộ thân phận nơi phố xá, nên nàng mới lấy cớ mời ta tới phủ.

Biết nhà ta chỉ còn một mình, nàng liền nhiệt mời ta ở lại:

“Ngọc Châu tỷ tỷ, đao pháp heo của tỷ thật xuất sắc, chẳng bằng học hẳn võ nghệ đi! Phủ ta không thiếu võ sư, tỷ tới đọc cùng ta không?”

Ta vốn không muốn vướng víu đến thế gia quyền quý, nghĩ tới gói binh thư vẫn để trong nhà,

Chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu nhận lời đọc của Minh Nguyệt quận chúa.

Nghĩ đến đây, trước khi rời phủ, ta vẫn để lại một tờ giấy nơi tây phòng.

Nếu như Tạ Vô Thương trở về.

Ngày hôm sau, ta chính thức bắt đầu cuộc sống đọc.

Minh Nguyệt quận chúa tuy miệng ngày nào cũng muốn học võ hành hiệp giang hồ, từ nhỏ nuông chiều, cũng chỉ là múa vài đường cho đẹp mắt.

Võ sư cũng chẳng dám nghiêm khắc quá mức.

Chỉ là thấy ta da dày thịt rắn, chịu đòn chịu luyện, liền ra sức dạy bảo, giao cho ta bài tập còn gấp mười lần quận chúa.

Ta vốn tuổi không còn nhỏ, không hợp để học võ, nhờ có kinh nghiệm heo tích lũy từ trước, võ sư liền dạy ta đao pháp.

Lại thêm khi rảnh rỗi, ta thường lật xem đống binh thư kia, đã chẳng biết xem bao nhiêu lượt.

Xuân qua thu đến, ba tháng thấm thoắt trôi qua ta đã có chút thành tựu.

Những ngày ở phủ Phò Quốc tướng quân so với cuộc sống ngày ngày heo trước kia, quả thực tốt đẹp hơn nhiều.

Minh Nguyệt quận chúa đối với ta hết sức chiếu cố, cả nhà tướng quân lại hết mực sủng ái nàng, nên cũng đối đãi với ta ôn hòa dễ chịu.

Tướng quân cùng phu nhân chỉ sinh một trai một , nghe thế tử thay mặt bệ hạ tuần biên, nửa năm chưa thể hồi kinh, phủ đệ vì thế ít người, cũng tránh những chuyện tranh đoạt mưu mô nơi hậu viện.

Kiếp trước khiến ta đầy thành kiến với quyền quý, thời gian lâu dần, cũng buông bỏ phần nào cảnh giác.

Cho đến một ngày, Tam tiểu thư họ Lâm gửi thiếp mời đến phủ, là mời Minh Nguyệt quận chúa dự yến thưởng hoa.

Chớp mắt, ta như quay trở lại kiếp trước, khi bản thân ngã xuống ao nước lạnh lẽo, âm u, cảm giác nghẹt thở không ai cứu giúp một lần nữa trào lên lòng ngực.

Lắc đầu xua đi sự yếu đuối kia — hiện tại ta đâu còn là một tiểu nương tay trói gà không chặt.

Đã học lâu như , cũng đến lúc nghiệm chứng thành quả.

Ta giả vờ cảm thán một câu rằng bản thân chưa từng dự yến thưởng hoa bao giờ.

Minh Nguyệt quận chúa vốn tính hào sảng, chẳng hề để tâm, liền hôm ấy nhất định sẽ dẫn ta đi mở rộng tầm mắt.

Tam tiểu thư họ Lâm Xem thử nàng ta có chịu nổi mấy chiêu đao pháp của ta không!

10

Đến ngày yến hội.

Ta bước theo Minh Nguyệt quận chúa, chậm rãi tiến vào nơi xa lạ mà cũng quen thuộc ấy.

Tiệc yến bày biện hoa lệ, bàn bàn đều là cao lương mỹ vị, các tỳ nữ yểu điệu qua lại giữa tiệc.

Suốt mấy tháng nay, ngoài luyện võ, ta còn theo bà vú bên cạnh quận chúa học tập lễ nghi quý tộc, tất nhiên chẳng đến nỗi mất mặt giữa chốn đông người.

Những món ăn kia cũng chỉ là để trưng bày, từ bếp đến bàn tiệc đã sớm nguội lạnh, thịt lại béo ngậy, chẳng ai buồn đũa.

Kiếp trước, ta chỉ biết một lòng đi theo Tống Thanh Hàn, chưa từng nghĩ đến việc thật sự nâng cao bản thân.

Nay cùng thân phận là bằng hữu thân thiết của Minh Nguyệt quận chúa mà đến, ánh mắt người khác ta không còn là khinh thường hay dò xét, mà là ôn hòa hữu thiện.

“Minh Nguyệt quận chúa, vị tỷ tỷ này từ đâu tới , sao trước kia chưa từng thấy qua?”

Tam tiểu thư họ Lâm lên tiếng hỏi, vẻ mặt tò mò.

Minh Nguyệt quận chúa giữ dáng vẻ đoan trang nơi tiệc yến, dịu dàng đáp lời:

“Đây là khuê trung thân hữu của bản quận chúa — Bạch Ngọc Châu.”

Tam tiểu thư liền uốn éo thân mình tiến lại gần, mềm mại như rắn lạnh, tựa như muốn dán sát người ta.

Bản năng phản xạ, ta liền giơ tay gạt đi.

Nàng ta ngã lăn xuống đất, nước mắt lưng tròng, bộ dáng đáng thương:

“Tỷ tỷ sao lại đẩy muội?”

Ta còn chưa kịp nghĩ ra lý do ứng đối, Minh Nguyệt quận chúa đã lạnh giọng lên tiếng, lời chứa đầy cảnh cáo:

“Châu Châu học võ, hẳn là vô ý, Tam tiểu thư vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.”

Có quận chúa công khai bảo vệ, những người khác đến bắt chuyện với ta đều giữ phép tắc, lời đúng mực.

Ta đảo mắt quanh, Tam tiểu thư lại quay về dáng vẻ đoan trang, duyên dáng như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Giữa yến tiệc, ta viện cớ muốn ra ngoài hóng gió, đặc biệt dặn dò nha hoàn thân cận của quận chúa phải cẩn thận đề phòng.

Chuyện dị thường trong phủ họ Lâm ta không tiện thẳng, chỉ mong người bên mình nâng cao cảnh giác.

m mưu chốn khuê phòng vốn hiểm độc, lỡ sa chân là khó thoát thân.

Yến thưởng hoa tổ chức ban ngày, trong vườn có không ít tiểu thư dạo chơi, ta đi một mình cũng không khiến ai nghi ngờ.

Từng bước một, ta đi tới bên hồ.

Tim bỗng nhói lên, không dám tiến quá gần.

Nếu ký ức không sai, thì ngày ấy… chẳng phải trùng hợp.

Hồ nước đã người quét dọn sạch sẽ.

Cái trơn trượt ta đạp phải… thực sự là rêu sao?

“Bạch Ngọc Châu, sao nàng lại ở đây?” – Giọng Tống Thanh Hàn vang lên bên cạnh, mang theo vẻ khó hiểu.

Ta điều chỉnh lại cảm , cúi đầu đáp lời:

“Ta theo người phủ Phò Quốc tướng quân đến dự tiệc. Còn chàng?”

Tống Thanh Hàn nghiêm mặt, đáp:

“Lão sư của ta là người trong phủ họ Lâm tất nhiên phải tới thăm viếng.”

Phủ họ Lâm… lão sư… Tam tiểu thư…

Với thân phận một dân nữ lớn lên nơi phố chợ, ta chỉ mơ hồ cảm thấy giữa ta và hắn đều là quân cờ trong cuộc tranh đấu của quyền quý.

Nhưng sâu xa ra sao, ta lại chẳng chạm tới .

Không đáp lại những lời vặn hỏi của Tống Thanh Hàn, ta chỉ âm thầm hành lễ, rồi quay người chuẩn bị lui bước.

Sau khi suy nghĩ nhiều lần, ta vẫn thuận tay buông một câu khi đi ngang qua:

“Tránh xa Tam tiểu thư họ Lâm một chút.”

Thay đổi thân phận mà tham dự yến thưởng hoa, quả nhiên chẳng ai dám bắt bẻ.

Ta vốn không tinh thông cầm kỳ thi họa, chỉ lặng lẽ ngồi một bên, đến khi yến tiệc kết thúc thì toàn thân cứng đờ, mỏi mệt chẳng nên lời.

Vừa bước lên xe ngựa, ta và Minh Nguyệt quận chúa liền đồng loạt ngồi phịch xuống, nhau bật .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...