Cố Thần úp mặt vào hai đầu gối, nức nở liên tục rằng ta tôi.
Bề ngoài tôi không còn nhắc đến chuyện ly hôn, mỗi ngày vẫn đi dạy như bình thường, âm thầm bắt đầu thu thập bằng chứng về mối quan hệ không bình thường giữa Cố Thần và Lê Diên, cũng như các khoản chi tiêu mà Cố Thần mua nhà cho Lê Diên. Cố Thần đã xóa hết mọi liên lạc với Lê Diên như thể người đó chưa từng tồn tại.
Nhưng tất cả đều vô nghĩa, vì tôi không còn quan tâm nữa. Một người đàn ông dối vì cũ liệu có đáng tin không?
Một tháng sau, Lê Diên chạy đến bữa tiệc của công ty Cố Thần khóc lóc om sòm.
Là một trong những cổ đông, tôi ngồi tại chỗ xem màn kịch này diễn ra, thờ ơ như không liên quan. Lê Diên không thèm giữ gìn hình ảnh đoan trang ngày trước, nước mắt rơi như mưa.
"Thần, không gặp em nữa, không cần em và đứa con trong bụng nữa sao? Anh từng muốn có con của chúng ta, quên rồi sao?"
Cố Thần cũng đã từng câu này với tôi.
Quả nhiên, lời ta chẳng khác gì tiếng chó sủa.
Lê Diên ngất xỉu giữa đám đông. Cố Thần không kìm lao tới ôm ta, ánh mắt đầy đau xót.
Lê Diên nước mắt lưng tròng hôn Cố Thần: "Em chỉ cần , những thứ khác em có thể không cần."
Nhân viên xì xào bàn tán.
"Tiểu tam đến công ty loạn, còn gì là phép tắc..."
"Vợ chủ tịch trẻ đẹp như , sếp Cố nghĩ gì không biết..."
"Con bé đó bị chồng trước bỏ, lại trèo lên giường sếp Cố..."
Nét mặt họ đều tỏ vẻ thương cho tôi, người vợ hợp pháp. Tôi bóp chặt tay mình, cố ép ra vài giọt nước mắt rồi run rẩy đứng dậy:
"Hóa ra luôn ấy?"
Cố Thần hoảng hốt, muốn giải thích bị Lê Diên ôm chặt không thể cử .
"Vậy thì chúc phúc cho hai người, chúng ta ly hôn đi."
Giọng tôi run rẩy, ai vào cũng sẽ thấy tôi là một người vợ đáng thương chung . Thậm chí có cả thực tập sinh đứng ra bênh vực tôi, chửi Lê Diên vô liêm sỉ.
Tôi đứng lên rời khỏi công ty, trên đường đi cố nín thở, không dám thở mạnh.
Chỉ khi không ai thấy, tôi mới dám trộm. Trời giúp tôi rồi, vở kịch sâu đậm này tôi không diễn nổi nữa.
Vài ngày sau, tôi chính thức kiện Cố Thần vì ngoại , đòi lại tài sản mà ta mua nhà cho Lê Diên, và nhận phán quyết ly hôn.
Khi gặp lại Cố Thần, tôi đang chuẩn bị chuyển đi.
Anh ta buồn bã: "Em không muốn đi Vân Nam nữa sao? Chúng ta cùng đi không? Vợ ơi, đừng ly hôn mà."
Tôi tháo nhẫn cưới đặt lên bàn rồi : "Không cần nữa."
"Chờ gió đến chi bằng chạy theo gió, Cố Thần, sẽ mãi mãi không hiểu điều này."
Cố Thần cúi đầu không còn sức sống, trông như già đi mười tuổi.
14
Tống Vi Vi đến giúp tôi lấy hành lý, miệng thì thầm: "Thật xui xẻo, giày của tôi không còn sạch nữa!"
Khi về đến nhà Tống Vi Vi, một bóng dáng quen thuộc khiến tôi rơi nước mắt.
Tống Vi Vi ngạc nhiên: "Bác Tần, sao bác lại đến đây?"
Bố tôi đứng ở cửa, không biết đã đợi bao lâu, ông vốn không thích ăn diện, quanh năm suốt tháng chỉ mặc áo thun xanh đã bạc màu hoặc áo khoác kaki, tóc đã bạc, vì thích câu cá nên da ngăm đen.
Hôm nay ông đã nhuộm lại tóc đen, mặc áo khoác và quần mới sạch sẽ, giày da đánh bóng, như mọi khi, ông đưa tay ra, trên mặt luôn nở nụ ấm áp.
"Bé cưng, mẹ con bảo bố đến đón con về nhà."
Hàng rào phòng thủ trong lòng tôi cuối cùng cũng sụp đổ, tôi ôm chặt lấy bố, lòng tràn đầy áy náy, cha mẹ đã già mà còn phải lo lắng cho cuộc sống của tôi, tất cả là do tôi bướng bỉnh khi xưa.
Lê Diên đã đạt mục đích: Cố Thần đồng ý đi ly hôn với tôi.
Tôi đợi ta ở trước cửa cơ quan đăng ký hôn nhân suốt hai tiếng, cuối cùng ta mới đến và không mang sổ hộ khẩu, bảo tôi về nhà lấy cùng.
Đến trước cửa nhà ta, Lê Diên xách túi lớn túi nhỏ đứng đợi.
Cố Thần tôi một cái, muốn rồi lại thôi, cuối cùng chỉ : "Em đợi ở đây."
Anh ta xuống xe, cau mày hỏi: "Sao lại đến đây?"
Lê Diên khoác tay ta, dịu dàng : “Em nghe bị bệnh, sợ ăn không ngon nên đã hầm canh gà mang cho .”
Bạn thấy sao?