Sau đó ta dứt khoát rời đi, để lại Lê Diên một mình ngớ người, xấu hổ đến cùng cực. Bạn bè người thân của Lê Diên xì xào, ta hoại gia đình người khác, nữ thần trước đây giờ lại thành kẻ thứ ba. Hình tượng người mẹ đơn thân mạnh mẽ của Lê Diên sụp đổ, bữa tiệc sinh nhật của con ta cũng bị hỏng. Vì thế ta mới gọi điện chọc giận tôi.
Bố mẹ tôi sinh tôi khi đã lớn tuổi, tôi là con một của họ, là báu vật trong tay họ. Biết sự thật, bố mẹ tôi không dành cho Cố Thần chút thiện cảm nào.
"Chúng tôi tin thành tâm, nghĩ , không phụ lòng con chúng tôi, mà đã gì? Con chúng tôi không phải để bị người khác bắt nạt!"
Mẹ tôi khuyên: "Duyên đến thì hợp, duyên đi thì tan, sau này nhớ phải giữ gìn sức khỏe."
Nhưng tôi không thể cứ thế mà quay về, người sai không phải tôi. Cố Thần lăng nhăng, kẻ thứ ba liên tục khiêu khích, chẳng lẽ tôi phải chịu đựng sao? Tiền của bố mẹ tôi là để giúp người chứ không phải nuôi chó. Lê Diên không phải họ là đích thực sao? Vậy tôi muốn xem không có tiền họ sẽ đi bao xa?
Một tuần sau, tôi ổn định lại tâm trạng, trở về Hải Thị. Sau đó, Cố Thần không còn qua lại với mẹ con Lê Diên nữa. Lê Diên gọi điện, ta quả quyết từ chối rồi đáng thương tôi.
"Vợ ơi, em xem, sẽ không liên lạc với ta nữa, chỉ em."
Tôi mỉa mai : "Vậy à? Anh thật vĩ đại."
Cố Thần mắt đỏ lên giận dữ: "Tần Thi!"
Trái tim từng ta giờ đã nguội lạnh, chỉ còn lại toan tính để bảo vệ lợi ích của bản thân.
12
Sau giờ học, Vương THiên Thiên chặn tôi ở cửa lớp.
Cô bé tức giận : "Cô Tần ác quá, cướp mất ba Cố của em, còn em xấu hổ trước mặt các , em ghét !" tôi tức đến mức bật .
"Cô dạy em đàn piano, không dạy em đạo đức, là lỗi của ."
Thiên Thiên tức tối định kéo áo tôi lại tự ngã. Cô bé ngã ở cầu thang, đầu gối bị trầy xước và chảy máu.
Thấy bóng người ở xa, bé khóc lóc cầu xin tôi: "Cô Tần, đừng giận ba Cố nữa không? Đừng giận mẹ em nữa không?"
Tôi kinh ngạc trước màn diễn của bé, chưa kịp đỡ dậy thì bị ai đó đẩy mạnh. Lưng tôi đập vào lan can, đau đớn đến mức tôi phải ngồi thụp xuống.
Cố Thần giận dữ tôi: "Đủ rồi! Tần Thi, em nổi giận với một đứa trẻ gì! Anh đã hứa sẽ không qua lại với họ nữa, sao em không buông tha cho họ?"
Lê Diên khóc nức nở: "Tần Thi, nếu có gì không vừa ý thì trút lên tôi, con bé nó còn nhỏ mà."
Cố Thần ôm lấy hai mẹ con ta, dỗ dành như thể họ mới là gia đình thật sự của mình. Tôi ngồi ôm bụng dưới, đau đớn không thành lời, Cố Thần lạnh lùng tôi.
"Tần Thi, em đừng giả vờ để loạn nữa."
Anh ta không hề để ý đến sự đau đớn của tôi, ôm lấy Thiên Thiên đưa bé đi bệnh viện.
Tôi chịu đựng cơn đau, gọi điện cho cấp cứu, cảm nhận dòng máu ấm từ từ chảy ra từ bụng.
Rõ ràng vài ngày trước Tống Vi Vi còn cho tôi xem những chiếc bình sữa, quần áo trẻ em, xe đẩy mà ấy chuẩn bị, rõ ràng trên lịch sử tìm kiếm của tôi vẫn còn đầy những câu hỏi về lần đầu mẹ, rõ ràng tối qua tôi còn theo dõi rất nhiều trang blog nuôi dạy trẻ.
Tôi đau đớn xoa bụng, tôi từng tưởng tượng vô số lần về lần đầu gặp con, không ngờ lại mất con nhanh như .
Xin lỗi con, mẹ không bảo vệ con.
Nước mắt lăn dài trên má, cả thế giới dường như tối sầm lại.
Khi Cố Thần đến nơi, Tống Vi Vi đang chuyện với bác sĩ, tôi ngồi yếu ớt trên ghế bệnh viện, đờ đẫn xuống sàn.
Anh ta quỳ xuống trước mặt tôi, đặt đầu lên đùi tôi, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi em, vợ ơi, không biết em có thai."
Tôi ta, dường như đã qua cả một thế kỷ, rõ ràng ta ở ngay trước mặt, sao tôi lại cảm thấy không thể chạm tới ?
Bạn thấy sao?