Lê Diên: "Xin lỗi, tối qua em say quá, đều là lỗi của em, Tần Thi có trách không? Thần à, sau này mình đừng gặp nhau nữa, em không muốn khó xử."
Cố Thần bảo ta đừng tự trách, sẽ xử lý ổn thỏa.
Lê Diên đáp: "Bạn thân cấp ba của em kết hôn lần hai, nghe cũng mời , chúng ta cùng đi nhé."
Cố Thần đồng ý.
Đúng , cầu của ta, Cố Thần sao nỡ từ chối?
Tôi lặng lẽ thu dọn vài bộ quần áo, xin nghỉ một tuần về nhà bố mẹ.
10
Hai ngày sau, khi Cố Thần liên lạc với tôi, tôi đang câu cá: "Vợ ơi, em đi đâu rồi? Anh vừa đi công tác về, nghe dì giúp việc em không có ở nhà."
Tôi không vội trả lời câu hỏi của ta, chỉ nắm chặt cần câu, chờ đợi cá cắn mồi. Trong điện thoại, giọng của ta có chút tức giận: "Tần Thi, em đã hai ngày không về nhà phải không?"
Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Anh cũng không phải là hai ngày không về sao? Để tôi đoán xem nào, hai ngày này với Lê Diên ngủ ở giường đôi mộng mơ hay là..."
Cố Thần nén giận: "Tần Thi! Em đừng nghĩ người khác bẩn thỉu như ."
Tôi nhạt: "Anh thì tôi có thể trả lời gì đây? Hay là tôi và ly hôn, đưa ta lên thay thế tôi?"
Im lặng một lúc, ta hít một hơi: "Vợ ơi, nghe giải thích..."
Tôi dứt khoát cúp máy. Bốn tiếng sau, Cố Thần đến nhà tôi. Anh ta đưa tay định ôm tôi.
"Đừng chạm vào tôi!"
Tôi gạt tay ta ra, hét lên. Đây là lần đầu tiên tôi to tiếng với ta, Cố Thần có hơi lúng túng.
"Thiên Thiên còn nhỏ, ấy vừa cha vừa mẹ, thấy thương ấy..."
Tôi lạnh lùng ta: "Vậy thì sao? Liên quan gì đến tôi? Là tôi khiến ta thành ra như sao? Hay là vì ta thành ra như nên chồng tôi mua nhà cho ta, cha cho con ta, mà tôi không thể gì?"
Cố Thần nheo mắt: "Em điều tra à?"
Tôi lạnh: "Cần tôi phải điều tra sao? Người của còn muốn dọn căn nhà đó đến trước mặt tôi cơ mà."
Cố Thần phủ nhận: "Anh với Lê Diên không như em nghĩ, trước đây ấy giúp rất nhiều, chỉ coi ấy như người thân thôi."
Tôi đưa điện thoại ra trước mặt ta: "Người thân nên có thể tùy tiện hôn nhau sao? Cố Thần, tôi kinh tởm thật đấy!"
Tôi né tránh tay ta một cách đầy chán ghét.
Cố Thần thấy thế thì hoảng loạn, giải thích liên tục: "Đêm đó muộn quá, Lê Diên là thân con , một mình về không an toàn, tụi đều say không nhớ gì, hơn nữa chỉ là bị kích hôn một cái, không gì khác mà."
Chỉ là một cái hôn, sao ta có thể nhẹ nhàng như chứ?
Trong mắt tôi là sự hoang tàn, tại sao đến giờ tôi mới nhận ra con người trước mắt này lại kinh tởm như ?
Anh ta gần như khóc lên: "Vợ ơi, phải thế nào em mới tha thứ cho ?"
Tôi cuối cùng cũng thẳng vào ta: "Tôi muốn vĩnh viễn không liên lạc với mẹ con họ nữa, có không?"
11
"Anh luôn em, chỉ cần em ở bên , gì cũng ."
Anh ta lẩm bẩm mãi, rồi chạy ra ngoài. Không lâu sau, tôi nhận cuộc gọi từ Lê Diên. Cô ta hét lên điên cuồng: "Tần Thi, giữ một người không có ích gì? Không phải rất thanh cao sao? Cô có biết tối qua Cố Thần với tôi đã xảy ra chuyện không? Hahaha, bây giờ còn nghĩ ấy không?"
Tôi nén sự khó chịu trong lòng: "Hai người lăn lộn với nhau cũng là điều dễ hiểu, giày hỏng thì thích đạp vào c//ứt chó mà."
Nói xong tôi cúp máy.
Sau đó tôi nghe hôm đó là sinh nhật của Thiên Thiên, Lê Diên tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, mời giáo viên của con bé, học và một số đồng nghiệp bè của ta. Thấy Cố Thần, ta còn tưởng mình đã thắng.
Cố Thần lại mất hồn trước mặt mọi người : "Chúng ta không nên tiếp tục gặp nhau nữa, không thể ly hôn với Tần Thi, người là ấy."
Bạn thấy sao?