Hói Đầu Vô Địch – Chương 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Nhưng chị cũng hơn ba mươi rồi, em thật sự cần phải kết hôn. Em không biết mấy người đàn ông mà bà mối giới thiệu cho chị đâu, không một ai đáng tin cậy cả, chị thấy cảnh sát Tề rất tốt. Hay là... em à, chị đưa em chút tiền, em nhường ấy cho chị nhé."

"Không được, tôi không cần tiền, tôi chỉ cần Tề Tư Niên. Hay là thế này đi chị... bác sĩ nói tôi cũng không còn sống được bao lâu nữa, chị cứ đợi tôi c.h.ế.t rồi hãy tiếp quản có được không? Dù sao cướp duyên người sắp chết, đó là chuyện tổn âm đức đó. Bọn trẻ chúng ta không quan tâm mấy chuyện này, các ông các bà chắc chắn hiểu mà. Cướp đồ của người chết, đó là phải dùng mạng mình ra mà trả đó."

Bố mẹ nhà họ Sài nghe xong lời này, rõ ràng có chút lòng, thế là không nguyện mà kéo Sài Quyên đi.

Xem ra, họ định từ bỏ Tề Tư Niên, người con rể tương lai này rồi.

Xem ra đối phó với người ngang ngược, giảng đạo lý là vô ích, vẫn phải dùng biện pháp "mạnh" thôi.

Đợi mọi người tản đi, tôi hớn hở tiến đến khoe công với Tề Tư Niên: "cảnh sát Tề, tôi đã giúp giải quyết một vấn đề lớn rồi đấy, định cảm ơn tôi thế nào đây?"

Không ngờ giây tiếp theo, tôi đã bị Tề Tư Niên ôm chầm lấy.

Não tôi lập tức "đơ" ra.

"cảnh sát Tề, ... sao vậy?"

Một lúc lâu sau, Tề Tư Niên cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Anh ấy nhặt tóc giả của tôi lên, tỉ mỉ phủi sạch bụi bẩn trên đó, rồi dịu dàng đội lại cho tôi.

"Đi thôi, tôi đưa về trước. Với lại... sau này đừng gọi tôi là cảnh sát Tề nữa, gọi tôi là Tư Niên là được."

Lên xe, Tề Tư Niên nhìn tôi một cái với ánh mắt phức tạp.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/hoi-dau-vo-dich/chuong-8.html.]

"Thật ra, không cần phải vì tôi mà đến mức này đâu."

"Không sao đâu, chuyện nhỏ mà."

Nhưng nghe lời này, trong mắt Tề Tư Niên lại tràn ngập sự đau lòng và thương xót.

"Ở bên tôi, không cần phải cố tỏ ra kiên cường. Bình thường mẹ tôi tóc hỏng chất tóc thôi đã xót xa lắm rồi. Huống hồ vì hóa trị mà... thật sự xin lỗi, liên lụy vì tôi mà tự vạch vết sẹo trước mặt mọi người. Nhưng những lời nói, tôi nguyện thừa nhận và gánh vác. Sau này tôi sẽ ở bên cạnh , bầu với cho đến khi khỏe lại."

Nghe những lời này, tim tôi bất ngờ lỡ mất một nhịp.

Nhưng tôi cũng biết, cái sự hiểu lầm về bệnh tật này hôm nay dù thế nào cũng phải giải thích rõ ràng với ấy.

Thế là tôi nói: "Thật ra tôi không bị bệnh, Tề Tư Niên."

"Cô không cần cố tỏ ra kiên cường để an ủi tôi đâu."

Tôi dở khóc dở cười, đành dùng điện thoại mở ảnh chụp chung của tôi và chị họ cho ấy xem.

"Thật ra người bị bệnh là chị họ tôi. Tôi từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, được dì nuôi dưỡng. Chị họ tôi chăm sóc tôi như chị ruột vậy. Sở dĩ tôi cạo đầu là vì chị ấy phải hóa trị. Tôi sợ chị ấy buồn, nên cạo trọc đầu cùng chị ấy. Thật ra tôi rất khỏe mạnh, thật sự không hề bị bệnh."

"Thật sao?"

"Thật mà, tôi không cần phải dùng chuyện này để lừa đâu. Thế nên sau này không cần lúc nào cũng đối xử với tôi như búp bê sứ nữa. Thật ra tôi khỏe mạnh lắm đấy."

Nghe lời này, mắt Tề Tư Niên sáng rỡ.

"Tốt quá rồi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...