Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Sau màn kịch nhỏ này, tôi lập tức đến thẳng phòng bệnh của chị họ.
Vừa nhìn thấy ấy, tôi đã có thể cảm nhận rõ ràng sinh lực của chị họ đang nhanh chóng mất đi.
Chị họ tươi tắn xinh đẹp ngày nào, giờ đã gầy gò như củi khô.
Thậm chí tôi ngồi bên giường chưa nói chuyện được mấy câu, cơ thể chị họ đã không chịu nổi nữa rồi.
Chờ ấy ngủ say, tôi mới nặng lòng rời khỏi phòng bệnh.
Bước ra khỏi bệnh viện, tôi nghĩ đến chị họ ở tuổi chưa đầy ba mươi đã mắc phải căn bệnh tuyệt vọng này, lòng tôi đau xót vô cùng, không kìm được mà nước mắt tuôn rơi.
Đúng lúc tôi đang chìm đắm trong nỗi buồn, một giọng nói quen thuộc gọi tên tôi.
"Tống Chỉ?"
Ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra lại là cảnh sát Tề Tư Niên.
Gặp nhau ba lần trong một ngày, nếu tôi là một người não đương thì giờ chắc đã nhận định ấy là chân mệnh thiên tử của mình rồi.
Đáng tiếc tôi không phải là não đương, tôi chỉ là một kẻ hói đầu không có tóc thôi.
Tôi ngượng nghịu lau khô nước mắt: "Trùng hợp quá, Tề, lại gặp nhau rồi."
Anh ấy vẫn coi tôi là bệnh nhân ung thư, dịu dàng hỏi tôi.
"Ừm, trùng hợp thật. Cô sao vậy? Hóa trị... không thuận lợi sao?"
Ặc... Thật ra tôi rất muốn thẳng thắn với ấy rằng tôi không bị ung thư.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/hoi-dau-vo-dich/chuong-2.html.]
Nhưng bộ dạng thê thảm của tôi bây giờ, e rằng người ta chỉ nghĩ tôi đang cố tỏ ra kiên cường.
Vì vậy, tôi dứt khoát diễn trọn vai này.
Tôi thất vọng cúi đầu: "Phải, Không thuận lợi lắm."
Nghe vậy, Tề ấm áp viên: "Dù thế nào, nhất định phải kiên cường lên. Mọi chuyện chưa đi đến cuối cùng, không ai biết tương lai sẽ ra sao. Buồn bã thì hãy nghĩ đến bố mẹ , họ chắc chắn sẽ muốn vui vẻ lên."
"Nhưng bố mẹ tôi đã qua đời rồi mà."
Nghe lời này, đồng tử Tề Tư Niên lập tức "chấn ".
Anh ấy vội vàng chữa lời: "Cho dù là vậy... nếu họ còn sống, chắc chắn cũng sẽ muốn vui vẻ."
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tề Tư Niên, tôi vội mỉm cười, không để ấy tự trách nữa: "Vâng, cảm ơn . Vậy tôi không chậm trễ án nữa, tôi đi trước đây."
"Được, vậy về nghỉ ngơi cho tốt nhé. Có khó khăn gì, có thể trực tiếp tìm chúng tôi. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ ."
Nói xong, cảnh sát Tề liền lên xe cảnh sát.
Nhưng ấy vừa lên lại lập tức bước xuống.
Anh ấy chân thành nói: "Hay là thêm WeChat của tôi đi. Nếu có trường hợp khẩn cấp gì mà không kịp báo cảnh sát, có thể tìm tôi giúp."
Phải nói là, nghe lời này tôi khá cảm .
Vị cảnh sát Tề này không chỉ đẹp trai, mà tấm lòng còn tốt đến vậy. Đối với một người xa lạ chỉ gặp vài lần như tôi mà ấy cũng nhiệt như thế.
Thế là tôi vội lấy điện thoại thêm WeChat của ấy.
Cứ nghĩ sau này sẽ không gặp lại nữa, không ngờ, duyên phận thường khiến người ta gặp gỡ bất ngờ.
Bạn thấy sao?