Hói Đầu Vô Địch – Chương 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lúc lòng dậy sóng này, tôi vốn dĩ luôn co mình trong thế giới riêng, chỉ có thể vội vàng bỏ chạy.

Thế là đến dưới nhà tôi, tôi nhanh chóng nhảy xuống xe rồi đi luôn.

Nhưng Tề Tư Niên lại gọi tôi lại: "Tống Chỉ, đợi đã."

Tôi còn tưởng Tề Tư Niên muốn tiếp tục "tấn công", không ngờ ấy đi đến trước mặt tôi, cởi áo khoác trên người ra thắt vào eo tôi, rồi có chút dè dặt nói: "Cái kia... váy của bị bẩn rồi."

Hay thật, tôi đây là bị lời tỏ của ấy, dọa cho "dì cả" xuất hiện rồi sao?

10

Sau khi xấu hổ chạy lên lầu, tôi đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp Tề Tư Niên.

Hôm đó vì đặt đồ ăn ngoài, tôi bị một đống cảnh sát cửa xông vào nhà.

Khi Tề Tư Niên đến tìm hiểu hình, tuy tôi là người nông cạn thích ngắm trai đẹp, hôm đó tôi thật sự không dám ngẩng đầu nhìn ấy.

Dù sao thì cũng quá xấu hổ rồi.

Ai có thể ngờ sau này, chúng tôi lại có mối quan hệ như vậy chứ?

Nói hôm nay từ chối ấy mà tôi không hề buồn thì là giả dối.

Dù sao đối mặt với một chàng trai vừa đẹp trai, vừa lương thiện, lại còn quan tâm bệnh nhân, nhiệt giúp đỡ người khác, ai mà không rung chứ?

Nhưng tôi vẫn phải giữ lý trí, không thể đi khổ nửa đời sau của ấy.

Đúng lúc tôi đang chìm đắm trong cảm u buồn, tôi đột nhiên nhận được điện thoại khẩn cấp từ bệnh viện.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/hoi-dau-vo-dich/chuong-10.html.]

"Alo, Tống tiểu thư, chị sắp không qua khỏi rồi. Mau đến gặp ấy lần cuối đi."

Nghe lời này, não tôi đột nhiên ngừng hoạt một giây, sau đó tôi như phát điên mà chạy vội đến bệnh viện.

Nhưng chị họ ra đi lặng lẽ hệt như dì ruột năm xưa.

Thậm chí còn chưa kịp tiễn ấy đoạn đường cuối cùng, ấy đã bỏ lại tôi một mình trên cõi đời này, độc đối mặt với mọi phong ba bão táp của thế gian.

Tôi ngây người đứng bên cạnh t.h.i t.h.ể ấy, nhìn thân thể yếu ớt của ấy, hai hàng nước mắt lập tức tuôn trào khỏi khóe mắt tôi.

Nhưng trong khoảnh khắc cuối cùng tôi và chị họ gặp nhau, lại có người đến rối.

11

"Tiểu Chỉ à. Lâu rồi không gặp, còn nhận ra dượng không? Dượng là dượng của con đây."

Nhìn thấy Hà Minh, sắc mặt tôi lập tức lạnh đi: "Ông đến gì?"

Ban đầu chính là người này, sau khi biết gia đình dì tôi có căn bệnh di truyền này, đã ra vẻ đầy cảm, nói rằng ông ta không quan tâm những chuyện đó.

Ông ta nói ông ta dì tôi, nguyện ý ở bên dì đối mặt với sinh lão bệnh tử.

Trong mấy năm theo đuổi dì, ông ta dùng sự chân thành cảm dì tôi, người vốn không muốn kết hôn, khiến dì mở lòng, bắt đầu tin vào .

Mấy năm đầu mới cưới ông ta đối xử với dì khá tốt, còn sinh ra chị họ tôi.

Nhưng dì lại sau khi sinh chị họ xong, sức khỏe đột ngột suy yếu, cuối cùng được chẩn đoán mắc ung thư.

Từ đó, Hà Minh đầy cảm ngày nào lập tức thay đổi.

Sau khi biết chữa bệnh có thể phải tiêu tốn cả đời tích góp của mình, ông ta dứt khoát ngoại bên ngoài, lại sinh một đứa con trai với tiểu tam, sau đó nghênh ngang dẫn tiểu tam và con trai về nhà ép dì ly hôn, khiến dì tôi đau đớn tột cùng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...