Ông già trọc đầu vừa mở cửa thấy cảnh tượng như liền quay vào bếp lấy ra con dao lớn, định chém chúng tôi.
Cô bước lên chắn trước mặt tôi, chìa cổ ra: "Nào, đến đây chém đi, không bổ hai đoạn thì ông sống mấy chục năm vô ích rồi đấy."
Ông già sững lại, lập tức nổi giận, giơ dao lên định chém.
Bà già thấy liền vội vàng ôm lấy ông lão. "Mấy con đàn bà mất nết, chờ đấy mà xem ông xử lý chúng bây."
Tôi cợt : "Được thôi, hôm nay tôi sẽ ngồi đây đợi ông xử lý tôi.
Cứ nhanh chút, tôi sợ đợi ông đến khi xuống lỗ mất."
Ông già nổi điên, lao lên định chém tôi.
Cô cầm viên gạch trong tay, bẻ đôi ngay trước mặt.
Ông ấy trợn tròn mắt, hoảng hốt lùi lại vài bước.
Cô vẫy tay: "Nào, ông già, đến đây chơi đi. Đến chém chết tôi đi."
Vừa , vừa tiếp tục tác bẻ gạch.
11.
Tên đầu trọc bước ra khỏi phòng, mắt còn ngái ngủ, miệng thì bẩn thỉu.
Tôi thấy hắn, bao nhiêu thù hận dồn nén lại, xông vào lôi hắn vào nhà vệ sinh, ấn đầu xuống bồn cầu.
"Cái mồm còn bẩn hơn cả đống phân, để tao giúp mày rửa cho sạch."
Hắn giãy giụa, hai tay liên tục vung lên, miệng ú ớ, chỉ phát ra tiếng "… ực… ọe…".
Tôi buông tay, hắn mệt mỏi dựa vào thành bồn cầu, mặt mày nhơ nhuốc vàng vàng.
Bà lão đứng ngoài gõ cửa ầm ầm, hét lên: "Cô gì con trai tôi rồi, mở cửa!"
"Mở cái gì mà mở, tao đang quyến rũ hắn đấy."
Tôi mở cửa, cố lắc lư mái tóc xoăn, khiêu khích bà lão rồi đóng cửa mạnh, kẹp ngón tay bà ta, khiến bà kêu thảm thiết.
Các người cứ thích bịa chuyện, đổ oan cho tôi à?
Vậy để xem tôi có bịa chuyện giỏi như các người không nhé.
Tôi ngồi xổm xuống trước tên trọc, nhếch mép, kéo toạc cổ áo, xé rối mái tóc, thoa son lên môi và bất ngờ tung một cú đá vào hạ bộ hắn.
Hắn hét lên, hai tay ôm lấy hạ bộ, tôi hét to lên rồi lao ra khỏi cửa: "Đồ biến thái, cứu tôi với!"
Và ngay lúc đó, người cảnh sát đã có mặt, thấy cảnh tượng hỗn loạn ấy.
Tôi lao vào lòng cảnh sát, nức nở: "Trời cao đất rộng, hãy giúp dân nữ chủ!"
Cô tôi lập tức thêm dầu vào lửa, rằng hắn quấy rối, thậm chí còn cầm dao định chém chúng tôi.
Còn bà lão đứng ngoài thì hét lớn: "Cảnh sát, là ta quyến rũ chồng tôi đấy, tôi có bằng chứng!”
12.
Tôi ngừng khóc, ngẩng đầu lên bà ta.
"Đừng có bừa, có bằng chứng thì cứ đưa ra đây, không đưa ra thì con cháu bà sinh ra không có hậu môn nhé."
Ông bà già nghe thấy có nguy cơ cháu mình không có hậu môn thì hoảng hốt, giục bà ta mau lấy bằng chứng ra.
Tên đầu trọc trong nhà vệ sinh vừa đứng dậy, ra sức nháy mắt ngăn cản vợ, bà ta như không thấy gì, cứ thao thao bất tuyệt kể chi tiết của cái trang web kia.
Gã đầu trọc bực mình, định xông vào cướp máy tính, bị tôi lấy viên gạch đập ngất xỉu.
"Anh còn muốn bảo vệ ta à? Anh tôi thất vọng quá đấy."
"Cảnh sát ơi, bằng chứng ở đây rồi."
Lấy ra mau lên, tôi chờ mãi đây!
Bà ta lùi lại, bước vào phòng ngủ chính, mở laptop của tên trọc ra, đắc ý khoe bằng chứng tôi là "".
Tôi nhạt.
Đúng là không biết gì, thật đáng sợ.
Đây nào phải bằng chứng tôi là "", mà chính là chứng cứ cho thấy chồng bà sắp ngồi tù mười năm đấy.
"Á á, mấy người quá đáng thật!"
Tôi giả bộ giận dữ, trong lòng thấy hả hê, giơ tay tát một cái vào mặt trái bà ta.
"Bà dám đánh tôi? Tôi đang mang thai đấy!" Bà ta ngỡ ngàng tôi.
"Thế vẫn chưa đủ sao?" Tôi giơ tay còn lại, tát tiếp vào mặt phải bà ta.
Quá đã, đánh phụ nữ có thai là không đúng, tôi biết điều đó.
Nhưng tôi chẳng có đạo đức nào để sợ bị ràng buộc.
Bà ta đứng đờ ra, không phản ứng lại nổi.
Bây giờ thì hay rồi, bằng chứng đã bày ra trước mắt.
Vẻ mặt cảnh sát cũng trở nên nghiêm túc.
Cuối cùng, cầu họ đi cùng về đồn để hợp tác điều tra.
"Cảnh sát, sao không bắt luôn mà còn bảo chúng tôi đi hợp tác điều tra?"
Bà ta vẫn chưa hiểu ra, đứng đó cất tiếng làu bàu.
Tôi thật sự không còn gì để , không hiểu sao một bà ba mươi mấy tuổi lại gọi một cảnh sát hai mươi mấy là "".
Tên đầu trọc lúc này chắc cũng sụp đổ rồi.
Ai mà ngờ, cuối cùng chính vợ hắn lại là người giúp tôi đưa hắn vào tù.
Nghe cả gia đình bốn người của họ lao vào đánh nhau ngay trong
đồn cảnh sát.
Tên trọc ra tay nặng quá, khiến vợ hắn bị sảy thai.
Cô luật sư ở căn 503 nghe chuyện này, lập tức đề nghị giúp tôi kiện bọn họ miễn phí, nhất định phải bắt họ trả giá cho những gì đã .
13.
Hai mươi ngày sau, tòa án ra phán quyết tên đầu trọc ngồi tù mười năm, tiền mười lăm vạn.
Lần cuối cùng tôi gặp hắn là trên chương trình địa phương, tên trọc đeo còng tay, khóc lóc thú nhận tội lỗi, hứa không gán nhãn phụ nữ nữa, không bịa chuyện bôi nhọ hay phát tán nội dung đồi trụy.
Nhà hắn cũng phải bán để đền bù tổn thất tinh thần cho tôi.
Số tiền đó tôi đã quyên góp cho hội bảo vệ phụ nữ và giáo dục giới tính.
Một ngày nọ, khi tôi và đi ăn lẩu, gặp đúng bà vợ của hắn trở về dọn đồ.
Bà ta kéo vali, căm hận liếc tôi một cái rồi quay lưng bỏ đi.
Trong thời gian đó, ông bà già kia cũng tìm tôi một lần, mong tôi giúp xin giảm án cho con trai họ.
Tôi lập tức từ chối, vì họ vẫn chưa hiểu rõ một điều: con trai họ phạm tội, chứ không phải phạm lỗi.
Lỗi lầm có thể sửa chữa, tội ác thì không thể tha thứ.
Tầng tám này lưu giữ quá nhiều ký ức tồi tệ, và tôi cũng sợ sau này bị trả thù, nên đã quyết định bán căn hộ.
Cô Tiểu Chi cũng kết thúc cuộc sống bôn ba ở Bắc Kinh, trở về quê.
Chúng tôi cùng nhau mua hai căn hộ đối diện ở một khu mới, chắc chắn sẽ không gặp hàng xóm kinh khủng nào nữa.
Vì hành xuất sắc của chúng tôi lần này, góp phần triệt một đường dây phim đồi trụy lớn, tôi đích thân thị trưởng trao tặng bằng khen, cầu tôi chuẩn bị một bài phát biểu.
Nghĩ một hồi, tôi quyết định dùng cơ hội này nhắn nhủ với mọi người:
"Từ nhỏ đến lớn, phụ nữ ít nhiều đều phải chịu sự quấy rối và ánh mắt xấu xa từ nam giới. Khi ra, rất nhiều người sẽ bảo quá nhạy cảm hoặc kêu chịu đựng. Nhưng tôi muốn với các , nếu cảm thấy có gì đó không ổn, thì đó chính là quấy rối, đó chính là tội phạm."
"Gặp kẻ xấu quấy rối, gán nhãn cho mình, đôi khi không cần nhẫn nhịn.
Khi ai đó chằm chằm , cứ lại họ một cách thẳng thắn.
Đừng nhượng bộ, đừng thỏa hiệp, sự yếu đuối của chỉ càng khiến họ thêm ngạo mạn."
"Tất nhiên, sự dũng cảm cần đi đôi với đảm bảo an toàn cho bản thân, hãy tìm sự trợ giúp từ cảnh sát khi cần thiết.
Chiến thắng luôn thuộc về nhân dân, và tội ác không bao giờ chiến thắng công lý."
"Cuối cùng, tôi muốn nhắn nhủ đến một số người đàn ông, đừng bôi nhọ những món đồ của phụ nữ. Váy bà mẹ kế, giày '', những thứ đó chúng tôi mua vì đẹp và thoải mái, chứ không phải để các người bẻ lái thành lời thô thiển. Đầu óc đen tối thì đâu cũng thấy dơ bẩn."
"Là phụ nữ, đừng để bị tác bởi những lời đánh giá bên ngoài. Trong thời đại này, có thể mặc những gì thích, công việc muốn, đạt ước mơ khao khát. Vì chúng ta, phụ nữ, là đúng đắn và sẽ giành chiến thắng."
"Phụ nữ, nhất định có thể chiến thắng!"
Tôi đi đôi giày cao gót trong suốt, từng bước chân vững chãi bước về phía trước.
-Hết-
Bạn thấy sao?