Hồi Chuông Trả Thù – Chương 1

Hàng xóm hỏi tôi xin link mua đôi giày cao gót trong suốt.

Sau khi tôi gửi vào group chat, chủ căn 802 đột nhiên lên tiếng: “Đây chẳng phải là giày của mấy con nghề kia sao? Phụ nữ các sướng nhỉ, chỉ cần nằm ngửa ra là có tiền, còn đàn ông bọn tôi phải cày cuốc cực khổ. Mà ông trời cũng công bằng thật, để các đến tuổi này vẫn không ai thèm rước. Hay là chuyển nhượng căn nhà cho tôi, đẻ cho tôi ba đứa con trai, tiền lương nộp hết, việc nhà hết, thì tôi ‘miễn cưỡng’ lấy , cho một chỗ dựa.”

Tôi bật vì tức, loại người gì thế này?

Tôi tự việc, kiếm tiền mua nhà, lại còn bị người khác đồn thổi bậy bạ.

Hôm nay không cho hắn một trận thì tôi không phải là con người nữa.

1 .

Kẻ nhắn tin là chủ nhà của căn 802.

Tôi ở căn 801, chỉ nhớ là hàng xóm kế bên là một cặp vợ chồng già.

Lần đầu gặp nhau trong hành lang, họ cứ tôi từ đầu đến chân, còn thì thầm sau lưng tôi.

Bà lão hỏi tôi có muốn con dâu bà ta không, bảo tôi có tướng dễ sinh con.

Ông lão bên cạnh thì tôi chằm chằm, tay vuốt râu, còn miệng để lộ hàm răng vàng khè. “Tôi thấy con bé này ngực cũng to, cháu nội tôi không lo thiếu sữa.”

Tôi nghe mà thấy khó chịu, liền đáp không khách sáo: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú với con trai hai người.”

Bà lão tức đỏ mặt, phản bác ngay lập tức: “Con trai tôi còn chưa gặp, sao lại chê bai?”

Tôi liếc mắt họ từ đầu đến chân rồi : “Con trai mà giống bố mẹ thì chỉ giỏi ăn đòn.”

Bà lão nổi giận đòi xông lên đánh tôi, ông lão giữ bà lại, giọng khinh khỉnh : “Bọn tôi là chủ nhà, chỉ là đứa đi , không xứng với con trai tôi đâu.”

Tôi lấy giấy tờ nhà trong túi ra, đáp: “Xin lỗi, tôi cũng là chủ nhà, mới mua căn hộ tháng trước đấy.”

Bà ta mở to mắt, ngạc nhiên lắc đầu: “Cô còn trẻ thế mà mua nhà, chắc tiền không sạch sẽ gì.”

Ông già bên cạnh gật gù đồng ý, rồi lại liếc mắt chỗ nhạy cảm của tôi.

Ánh mắt hắn tôi bừng bừng tức giận. “Con trai hai người vừa vô dụng vừa thích ăn đòn, loại người này có trả tiền tôi cũng không thèm.”

Đến lúc ra khỏi thang máy, tôi hờ hững : “Cố cả đời mới có cái nhà, thật là không đáng, không như tôi, trẻ mà mua đứt cả căn hộ.”

Giờ nghĩ lại, chắc là họ kể lại với con trai mình, mới xảy ra chuyện hôm nay.

Hôm nay tôi không cho hắn thấy bản lĩnh của mình, hắn nghĩ tôi dễ bị bắt nạt.

2.

Tôi đáp trả: “Chủ căn 802 phải không? Anh là cái người ba mấy tuổi mua nhà còn phải vét hết tiền của cha mẹ già và tiền cưới của em đó hả? Bản lĩnh chẳng có mà oang oang gớm nhỉ, thời gian đi xấu người khác không bằng để kiếm tiền.”

Hắn giận dữ đáp: “Tôi không có tiền á? Ít nhất tiền của tôi sạch sẽ, không như mấy đàn bà, chỉ cần nằm đó là có tiền.”

“801 đừng ngại , đến nhà tôi, tối nay tôi cho thêm thành tích, biết đâu mua thêm mấy mét vuông nhà.”

Những lời này khiến các chị em trong nhóm tức giận.

ở căn 602 lên tiếng bênh vực: “Tôi học 985 thạc sĩ, ba năm đã đủ tiền mua nhà trả thẳng. Không có bản lĩnh thì đừng ra đường trò hề.”

Hắn liền phản pháo: “Biết đâu bắt đầu từ hồi đại học nhỉ? Trong trường dễ kiếm khách mà.”

Tên 802 không biết xấu hổ, tiếp tục lảm nhảm: “Tôi sai gì sao? Loại như 801 ngực to mông nở, là biết không đứng đắn.”

Tôi đáp ngay: “Đúng, đúng đấy, ngày nào tôi cũng quyến rũ một tên nấm kim châm 5 cm như .”

Hắn lập tức không giữ bình tĩnh, gửi liên tục hàng chục tin nhắn thoại chửi rủa.

Chị Lý – người thêm tôi vào nhóm – nhắn riêng: “Em à, đừng chọc vào nhà đó. Chủ nhà cũ bán cho em vì không chịu nổi họ mà phải dọn đi đấy. Em là con , không ai bảo vệ, nhịn một chút cho yên ổn.”

Chị càng thế, tôi càng thấy hứng thú.

Đối phó loại này tôi có kinh nghiệm đầy mình.

Hắn vẫn còn đang rủa xả, lải nhải toàn mấy lời thô tục chửi bới tổ tiên.

Tôi thích thú điện thoại, lâu lâu vào nhắn một cái sticker châm chọc.

Đối phương lại tức tối nhắn thêm.

Tôi cứ thích cái kiểu vừa hận vừa không tôi của hắn.

Đối phó với loại này không cần đem quá nhiều cảm vào.

Tôi vui vẻ tắt điện thoại, đi ngủ sớm.

Sáng hôm sau thức dậy chuẩn bị đi , mở cửa ra liền thấy một mùi hôi thối xộc vào mặt, đến mức tôi phải lùi lại, mắt đỏ lên.

Sàn nhà đầy rác thừa, tay nắm cửa còn dính mấy bãi đờm vàng xanh mới toanh.

Tôi thấy buồn nôn.

Đáng lẽ tôi phải biết rằng loại người không có giới hạn như hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua tôi.

Tôi chụp ảnh gửi cho ban quản lý tòa nhà.

Ban quản lý vì sợ phiền phức, chỉ qua loa, kêu hắn xin lỗi tôi.

Tôi đang vội đi nên người đến dọn dẹp sạch sẽ.

Đến trưa, tôi tìm cửa hàng trong thành phố.

Sắp tới, tôi sẽ mua một ít phân.

3.

Tôi với người bán hàng rằng, tôi cần phân để trồng hoa, phải loại nào hôi và loãng nhất mới .

Ông ta bảo yên tâm, đây là phân từ nhà vệ sinh ở vùng Tây Xuyên, qua xử lý ở độ cao nên chất lượng mịn màng, mùi như gió núi, chỉ cần thổi qua là tràn ngập, đảm bảo hài lòng.

Nghe tôi liền hài lòng, quyết định trả thêm tiền và cầu giao ngay trong ngày.

Sáng sớm hôm sau, quản lý chung cư báo trong nhóm rằng khu bên cạnh đang sửa đường, vô cắt đứt dây điện.

Gia đình ở căn 802 bèn thay phiên chửi bới ba đời nhà bên đó, rồi cả ba người kéo nhau ra ngoài hóng mát.

Tôi về nhà, trang bị đồ bảo hộ, đeo mặt nạ chống độc, hớn hở mang phân ra bôi đầy lên cửa nhà họ.

Những đôi giày để lung tung ngoài hành lang cũng không bỏ sót, tôi còn gia cố thêm một lớp phân dày để họ có cảm giác "dẫm trúng" thật sự.

Nửa đêm, cả ba người vừa bước ra khỏi thang máy định mở cửa nhà thì hành lang vang lên tiếng hét thất thanh cùng những tiếng nôn ọe.

"Mẹ ơi, tay con dính phân!" Người đàn ông đầu trọc giơ bàn tay dính đầy phân trước mặt bà mẹ, bà ấy nhăn mặt, nín thở an ủi: "Con trai đừng sợ, thay giày rồi vào nhà rửa tay."

Tôi nghe lén sau lỗ nhòm, thầm.

Đến khi họ phát hiện có điều bất thường thì đã quá muộn, cửa nhà tôi bị đập thùm thụp.

4.

Bà lão đứng trước mắt mèo nhà tôi, gào lên: "Đồ con nuôi nhà chó, là mày đúng không? Đồ mất dạy, vô nhân tính, mày sẽ chết không yên!"

Tôi không lên tiếng, chỉ chuyển đoạn âm thanh chửi rủa đó lên nhóm chat kèm theo giọng vô tội của mình: "Bác à, sao ? Đâu phải cháu, bác nhầm rồi đó."

Do gia đình họ thù chuốc oán quá nhiều, danh tiếng cũng không tốt, nên cả nhóm đều đứng về phía tôi, còn tag quản lý chung cư vào xử lý.

Quản lý sợ xảy ra án mạng, vội lên hòa giải, hỏi họ xem có đắc tội với ai không, còn kể rằng khu bên cạnh cũng gặp huống tương tự khi một người đàn ông bụng to rồi bỏ trốn, nhà đến tận nhà đổ phân, nước tiểu để trả thù.

Người đàn ông đầu trọc nghe có vẻ chột dạ, lùi lại vài bước.

Không có bằng chứng rõ ràng, họ đành ngậm ngùi quay về nhà.

"Nhà hết nước rồi, phân này rửa không sạch đâu mẹ ơi."

Người đàn ông đầu trọc than thở.

Chiều hôm đó, quản lý lại báo là đường nước cũng bị đứt, phải đến sáng hôm sau mới có nước lại.

Cả nhà họ không muốn mất tiền khách sạn chỉ vì vài giờ nên đành phải chịu mùi hôi thối đến sáng.

Một tháng sau, cứ tưởng mọi chuyện đã êm đẹp, họ lại bắt đầu loạn.

…..

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...