Tuổi trẻ, có một tin đồn nhầm lẫn về “bạch nguyệt quang” của tôi trở về nước.
Mọi người xung quanh liên tục nhắn tin hỏi tôi có muốn đến dự tiệc đón người ấy không.
Tôi vừa định trả lời để rõ chuyện này,
Thì cánh tay đang ôm chặt eo tôi bỗng siết mạnh hơn.
“Bạch nguyệt quang?” Một giọng nghiến răng ken két vang lên bên tai.
“Tôi biết mà! Ngoài kia em còn bao nuôi thêm chó khác!”
1
Yêu đương với Hạ Thanh Diên sáu tháng,
Cuối cùng tôi cũng hiểu thế nào là một người vừa nhỏ mọn vừa khó dỗ nhất thế gian.
Chỉ cần có chút không vừa ý là bắt đầu âm thầm ghen tuông.
Nhưng mà… đáng tiếc thay, gương mặt ấy lại quá mức đẹp trai.
Thế nên— tôi quyết định nhịn thêm ba tháng nữa.
2
Quay ngược thời gian sáu tháng trước, đó là lần đầu tiên tôi gặp Hạ Thanh Diên.
Khi đó, ấy mời về trường với tư cách doanh nhân trẻ xuất sắc để chia sẻ kinh nghiệm.
Còn tôi, chỉ là một sinh viên muốn tranh thủ kiếm điểm đánh giá tổng hợp rồi lén chuồn đi giữa chừng.
Lẽ ra, chúng tôi vốn chẳng có cơ hội chạm mặt.
Nhưng đúng lúc tôi đang định lén lút rời khỏi hội trường, thì Hạ Thanh Diên lại bước lên sân khấu.
Bờ vai rộng, vòng eo thon gọn.
Chiếc áo sơ mi xanh nhạt mơ hồ phác họa những đường nét rắn rỏi bên dưới.
Gọng kính bạc dưới ánh đèn tụ quang phản chiếu một tia lạnh lùng sắc bén.
Chỉ một khoảnh khắc, ấy đã dễ dàng thu hút toàn bộ sự ý của tôi.
Và dĩ nhiên— cũng giữ chặt bước chân tôi, khiến tôi chẳng thể nào rời đi.
Trên đời này thật sự có một soái ca siêu cấp có khí chất dom thế này sao?!
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi.
Nếu không thể ăn Hạ Thanh Diên, tôi nhất định sẽ tiếc nuối cả đời!
Đây là suy nghĩ thứ hai trong đầu tôi.
3
Tôi luôn là kiểu người hành nhanh hơn suy nghĩ.
Vậy nên, đến khi tôi nhận ra thì—
Tôi đã chặn Hạ Thanh Diên lại ngay sau cánh gà.
“Bạn học, có chuyện gì sao?” Hạ Thanh Diên khẽ nhíu mày.
Chắc ấy cảm thấy hành của tôi có hơi đột ngột.
Hoặc cũng có thể, ngoại hình xuất chúng của ấy đã khiến ấy gặp quá nhiều trường hợp như thế này,
Khiến ấy tưởng tôi cũng chỉ là một người hâm mộ vô vị muốn đến tỏ quen.
Tôi bỗng chốc á khẩu.
Mải mê tìm ấy, tôi lại quên cả nghĩ lý do.
Thấy tôi không lên tiếng, Hạ Thanh Diên liền sải bước, định vòng qua tôi mà đi.
“Đợi đã! Học trưởng, tôi là trưởng nhóm khởi nghiệp.” Trong lúc hoảng hốt, tôi vội túm lấy tay ấy, bịa bừa ngay một câu.
“Nhóm chúng tôi hiện tại đã có quy mô nhất định, học trưởng luôn là hình mẫu của chúng tôi, không biết có thể xin cách liên lạc của không…”
4
Bước chân Hạ Thanh Diên hơi khựng lại.
“Chúng tôi thực sự rất mong nhận sự chỉ dẫn của học trưởng. Chắc cũng hiểu sinh viên khi mới khởi nghiệp luôn rất bỡ ngỡ, thiếu đi người dẫn dắt…”
“Hừ.” Một tiếng khẽ vang lên trên đỉnh đầu tôi.
Tôi ngước , liền bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt xen lẫn chút chế giễu của Hạ Thanh Diên.
“Dựa vào đâu mà em nghĩ tôi sẽ tùy tiện hướng dẫn một sinh viên?”
Hả? Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Lúc này chẳng phải nên tỏ ra thân thiện một chút sao?
Vậy mà ấy lại thẳng thừng từ chối thế này ư?!
Giây tiếp theo, Hạ Thanh Diên lạnh lùng rút tay khỏi tôi rồi rời đi.
Chỉ còn lại mình tôi đứng ngây ra đó như bị sét đánh.
Khoan đã, sao ta lại chơi trái luật thế này?!
Tôi bóng lưng Hạ Thanh Diên xa dần mà không thể tin nổi.
Nhưng cơ hội không thể bỏ lỡ, thời gian không chờ đợi ai.
Anh ấy đi rồi, tôi biết tìm đâu ra một soái ca đỉnh cấp như nữa!
Huống hồ, ta càng lạnh lùng càng chứng tỏ là người nghiêm túc, càng đáng để theo đuổi.
Tôi tự cổ vũ mình trong lòng, rồi tiếp tục bám theo.
5
“Học trưởng, em biết công ty của rất mạnh trong lĩnh vực AI. Nhóm bọn em cũng đang đi theo hướng đó, gần đây còn vừa nhận tài trợ. Ví dụ như prompt mới của bọn em…”
Phần này không phải tôi bịa, hoàn toàn dựa vào một người thân đang khởi nghiệp của tôi.
Mà trùng hợp, tối hôm trước tôi còn thức đêm nghe ấy diễn tập bài pitching.
Những gì tôi , đều là từ ấy mà ra.
Quả nhiên, Hạ Thanh Diên dừng bước: “Tôi chỉ có 5 phút, nhanh chóng cho tôi nghe về dự án của các em.”
Tôi lập tức chỉnh sửa lại bài thuyết trình của thân rồi trình bày với Hạ Thanh Diên.
Và thế là tôi thành công có cơ hội mỗi tuần đến công ty ấy một lần.
Trong khoảng thời gian này, tôi tận dụng triệt để lợi thế “gần nước hưởng tiên cơ”.
Nghĩ đủ cách để kéo gần khoảng cách với Hạ Thanh Diên.
Nhưng mà… ấy đúng là một tảng băng, hoàn toàn công tư phân minh.
Thậm chí còn thẳng tay chê bai các kế hoạch báo cáo của tôi.
Trời ơi, tôi chỉ muốn đương ngọt ngào, ai muốn xem code tiếng Anh chứ?!
Hơn nữa, kiến thức của ấy sâu rộng đến mức mỗi tuần tôi học lỏm từ thân cũng chẳng đủ dùng.
Trong mắt ấy, có khi tôi chẳng biết nổi một góc con con.
“Trình độ thế này mà cũng nhận tài trợ sao?”
Có lần tôi vô nghe thấy ấy lẩm bẩm sau lưng.
Lúc đó tôi cảm thấy bị sỉ nhục quá mức, định nổi dậy phản kháng, không thèm theo đuổi nữa.
Nhưng vừa quay đầu thấy gương mặt ấy, tôi lại cảm thấy… vẫn có thể cố gắng thêm chút nữa.
6
Chuỗi ngày vất vả này cuối cùng cũng giải quyết khi tôi kết thân với một kỹ sư trong công ty Hạ Thanh Diên.
Anh ta không chỉ hiểu rõ nghiệp vụ, mà quan trọng hơn, còn tham gia họp nội bộ, giúp tôi kịp thời nắm bắt hướng đi của công ty.
Nhờ đó, các bài báo cáo của tôi trở nên trơn tru hơn hẳn, đối diện với câu hỏi của Hạ Thanh Diên cũng có thể miễn cưỡng ứng phó.
Cho đến một ngày, tôi lén lút ngồi xổm bên bàn việc, cùng kỹ sư kia kiểm tra lại bài báo cáo.
Bất ngờ, cổ áo tôi bị ai đó túm lên.
“Tiểu Mễ, đừng nữa.”
Tưởng là kỹ sư kia trêu chọc mình, tôi vừa ghi vừa trách móc: “Không còn nhiều thời gian, tôi sắp phải đi báo cáo rồi.”
Nhưng lực kéo vẫn không buông ra.
Và Tiểu Mễ cũng chẳng lên tiếng.
Một luồng lạnh sống lưng ập đến.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt đen thui của Hạ Thanh Diên.
“Thảo nào gần đây em tiến bộ nhanh bất ngờ.”
Anh ấy tức giận lôi tôi vào phòng việc.
Tiêu rồi, tiêu rồi.
Hạ Thanh Diên trước nay ghét nhất là sự gian dối, chắc chắn sẽ không cho tôi đến nữa.
Cửa văn phòng vừa đóng lại, tôi lập tức tung ra ba câu xin lỗi liên hoàn:
“Hạ Thanh Diên, xin lỗi! Em sai rồi! Anh đừng đuổi em đi!”
“Nói xem, em sai ở đâu?” Giọng ấy tức đến khàn đi.
“Em không nên khôn lỏi, đi tìm người lấy đề trước. Chỉ là em sợ thấy em quá ngu ngốc, nên mới nhờ người diễn tập trước…”
Hạ Thanh Diên ngồi xuống ghế, sắc mặt u ám: “Còn gì nữa?”
Còn nữa á?
Tôi cắn môi, suy nghĩ nhanh như chớp: “Còn… còn em nên tự học nghiêm túc, không nên nghĩ đến chuyện đi đường tắt…”
7
Tôi lải nhải thêm năm sáu lý do, sắc mặt Hạ Thanh Diên chẳng những không dịu đi, mà còn tệ hơn.
“Em cảm thấy tùy tiện bắt chuyện với người khác không phải là sai à?”
Anh ấy bất ngờ lên tiếng, cắt ngang tôi.
“Đã còn ngay trước mắt tôi nữa!”
Tôi nhất thời không theo kịp suy nghĩ của ấy.
Lẽ nào ấy sợ tôi kéo người của công ty ấy đi mất?
Nhưng không phải tôi cũng đâu trả nổi mức lương cao như …
“Thư Nhan, có phải em thấy ai cũng có thể tùy tiện bắt chuyện không?”
Dù không hiểu rốt cuộc ấy đang nghĩ gì, tôi vẫn nhanh chóng nhận sai:
“Không có không có, em không dám nữa! Chỉ là câu hỏi hôm trước khó quá nên em mới đi hỏi người khác thôi, chứ em hoàn toàn không có ý gì với ta cả!”
Yên tâm đi, em tuyệt đối không có ý định đào người đâu.
Sắc mặt Hạ Thanh Diên lúc này mới dịu đi đôi chút:
“Đưa tay ra.”
Tôi vừa đưa tay, đầu ngón tay liền bị ấy nắm lấy, rồi nhẹ nhàng gõ bút mấy cái lên đó:
“Lần sau nhớ kỹ bài học này.
“Có vấn đề gì thì đến hỏi tôi, lúc nào cũng hoan nghênh.
“Tôi nghiêm khắc với em không phải vì ghét em, mà vì muốn giúp em trưởng thành nhanh hơn.”
Tôi khẽ “ừm” một tiếng, thật ra toàn bộ sự ý đều dồn vào cái chạm lạnh buốt nơi đầu ngón tay khi nãy và cảm giác tê tê nơi lòng bàn tay.
Khiến tôi vô thức co nhẹ ngón tay lại.
“Giờ cho tôi nghe cảm nghĩ của em sau khi nhận ra sai lầm đi.”
“Lạnh quá… muốn chạm tiếp.”
Tôi vô thức thốt ra suy nghĩ trong đầu.
!!!
Nói xong, tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt sững sờ của Hạ Thanh Diên.
“Khoan đã, em có thể bổ sung—”
“Ừm, em có thể theo đuổi tôi.”
Mặt Hạ Thanh Diên thoáng ửng đỏ, đường nét cằm hơi siết lại, né tránh ánh của tôi.
Tôi âm thầm nuốt trọn câu “bổ sung giải thích” còn dang dở xuống bụng.
Bạn thấy sao?