10
Tình dành cho mỹ nhân và một khoản học phí mười triệu đã chiến thắng cơn lười của tôi.
Tôi vui vẻ ngồi cạnh em họ xinh đẹp.
“Hôm nay chúng ta thử kiểm tra một chút… à, ý là kiểm tra trình độ cơ bản của em.”
Cô nàng còn chưa phản ứng gì thì Cảnh Dật Tiêu đã hét toáng lên:
“Chu Dư Tâm, em đừng ngồi gần Thẩm Ưu như thế!”
Chu Dư Tâm nổi cáu.
Càng ôm lấy cánh tay tôi, còn kéo sát vào người:
“Anh lo cái gì? Cô ấy là gia sư dì mời cho em, đương nhiên phải chịu trách nhiệm với em!”
Tôi vội vàng can ngăn.
“Đừng cãi nữa, đừng cãi nữa, hai người đều là đôi cánh của tôi.”
Một bên là năm triệu, một bên là mười triệu, mất bên nào tôi cũng muốn khóc ngất đấy biết không?
Cảnh Dật Tiêu bình tĩnh lại, bắt đầu nhảm:
“Thôi , ai bảo em là em họ chứ. Cứ chơi đi, dù sao em cũng chẳng bao giờ học giỏi bằng .”
Chu Dư Tâm khoanh tay, bật khinh khỉnh:
“Đùa à? Em mà không học giỏi bằng bộ não heo như ? Muốn thi thử không?”
“Thi thì thi!”
Cảnh Dật Tiêu hét lớn một tiếng, xách cả chồng đề thi lao vào phòng, chuẩn bị luyện một mạch mười bộ tám bộ.
Chu Dư Tâm không chịu thua, lôi sách giáo khoa mới tinh ra.
Cảnh Dật Tiêu mỉa mai:
“Sách còn nguyên chưa bóc, để xem em thi qua kiểu gì.”
Chu Dư Tâm khẩy, quay sang với tôi:
“Cô giáo Thẩm, giúp em học từ cơ bản nhé.”
Dưới ánh mắt như muốn người của Cảnh Dật Tiêu, ba chúng tôi bắt đầu buổi học hôm nay.
Không biết từ lúc nào kim đồng hồ đã chỉ sang mười một giờ đêm.
Tôi cố kìm cơn ngáp, nhẹ nhàng gợi ý:
“Hay hôm nay học đến đây thôi nhỉ?”
Nhưng Cảnh Dật Tiêu và Chu Dư Tâm vẫn đang ganh đua, không ai chịu nhường ai.
Chu Dư Tâm cố nhịn ngáp, :
“Cô Thẩm không cho học nữa thì thôi, còn học gì? Này, người kia, đừng học nữa!”
Cảnh Dật Tiêu đáp ngắn gọn hơn nhiều:
“Học đến chết cũng phải học!”
Tôi: “…”
Tự mình họa, có khóc cũng phải nuốt trọn.
11
Dưới sự dạy dỗ kiên trì của tôi và cuộc chiến ganh đua không hồi kết giữa hai người kia…
Không thể không … thật sự hiệu quả.
Cả hai tiến bộ thần tốc.
Đến ngày công bố điểm thi cuối kỳ, cả bọn hồi hộp ngồi bên máy tính, liên tục F5 trang tra cứu.
Chu Dư Tâm nhắm mắt cầu nguyện:
“Con nguyện dùng mười năm độc thân của họ để đổi lấy kết quả thi tốt.”
Cảnh Dật Tiêu tặng nàng một cái cốc đầu:
“Mơ đi cưng!”
Tôi kéo hai người lại:
“Đừng đánh nhau nữa, có điểm rồi!”
Cảnh Dật Tiêu và Chu Dư Tâm lập tức buông nhau ra, nhào tới màn hình.
Hiện lên đầu tiên là điểm của tôi.
713 điểm.
Cảnh Dật Tiêu mà thở dài, nhanh tay kéo chuột xem tiếp.
Cuối cùng, điểm của ta hiện ra.
567 điểm.
Cảnh Dật Tiêu đập đùi cái bốp:
“Được rồi, trúng rồi!”
“Đồ khùng, trúng cái gì cơ chứ!”
Chu Dư Tâm không khách sáo, chen lên tra điểm của mình.
Vừa qua mốc 500.
Cảnh Dật Tiêu đểu:
“Em điểm thấp hơn , còn dám à?”
Thấy hai người lại chuẩn bị choảng nhau, tôi nhanh chóng ngăn lại.
“Cảnh Dật Tiêu, tiến bộ rất lớn, cực kỳ vui.
“Còn Dư Tâm, em chỉ học bổ túc chưa tới hai tháng, mà tiến bộ rõ rệt, rất đáng khen. Cứ tiếp tục cố gắng, chắc chắn sẽ còn vươn cao hơn.”
Tôi dốc hết lời tốt đẹp, cuối cùng cũng xoa dịu tâm trạng của hai thiếu gia tiểu thư.
Hai người nhau, rồi đồng thanh:
“Lần sau em/ nhất định sẽ vượt qua /em!”
Thế là, đến cả đêm Giao Thừa, Cảnh Dật Tiêu và Chu Dư Tâm vẫn ngồi ôn bài.
Mẹ của Cảnh Dật Tiêu hoảng loạn gọi điện cho tôi:
“Hai đứa này bị ma nhập rồi hả?”
Tôi nuốt nốt cái bánh chẻo trong miệng, ra vẻ sâu xa gật đầu:
“Cổ nhân không lừa ta, hận đúng là dai hơn .”
Miệng nhanh hơn não, tôi lỡ “ship” một cái trước rồi.
12
Khi khai giảng gặp lại Cảnh Dật Tiêu.
Anh ta mắt thâm quầng, người gầy rộc, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ oai phong của đại ca trường nữa.
Cả lớp bàn tán xôn xao:
“Cảnh Dật Tiêu có người rồi à? Trông như bị vắt kiệt sức .”
Tôi gập sách lại, gia nhập cuộc trò chuyện:
“Ai không đúng chứ? Chúng ta đều thấy người ta rồi.”
Cả lớp bộ hóng hớt: “Không lẽ là…”
“Đúng rồi đấy — là học tập! Học tập đúng là tiểu tinh mê người quá mà!”
“…”
Cảnh Dật Tiêu ngẩng lên từ đống đề thi, yếu ớt :
“Anh không việc học.”
“Không, .” — tôi quanh lớp, “Mọi người đều .”
Cả lớp cúi gằm đầu.
Dù sao cũng có không ít người trong lớp là học trò tôi dạy kèm.
Ba mẹ họ bỏ ra cả đống tiền mời tôi gia sư tận nhà, nên ai nấy đều có chút… áp lực tự nhiên trước tôi.
Để giấu đi tay run, mọi người cúi đầu bài lia lịa, dùng tiếng viết bài để phản kháng trong im lặng.
Cảnh Dật Tiêu khịt mũi lạnh: “Bắt chước mà không đạt.”
Bên cạnh, đống đề thi của ta cao như núi.
Chu Dư Tâm lên tiếng châm chọc: “Toàn lời lẽ vay mượn.”
Cô nàng thì đang ôm chặt cuốn từ vựng, lẩm nhẩm học như điên.
Từ đó, điểm trung bình của cả lớp tăng vọt.
13
Trước ngày thi đại học.
Chu Dư Tâm chắp tay khấn vái, lạy từ cổ chí kim, trong và ngoài nước, thần thánh nào cũng gọi tên.
Cảnh Dật Tiêu khẩy:
“Phong kiến mê tín, bọn họ chẳng lẽ đội mồ dậy để phù hộ em chắc?”
Chu Dư Tâm phản bác ngay:
“Thế xé tấm bùa hộ mệnh ghi tên Thẩm Ưu trong tập đề thi của đi đã.”
Cảnh Dật Tiêu sững người:
“Sao em biết? Không lẽ em lén lục tập đề của ?”
Chu Dư Tâm không , chỉ tiếp tục khấu đầu lạy tiếp.
“Bảo sao đề của hết nhanh thế.” — Cảnh Dật Tiêu nghiến răng, “Thật là ti tiện!”
Tôi vội bịt miệng ta lại.
“Được rồi, mai thi rồi, yên ổn một chút đi. Sư phụ còn một lời cuối muốn căn dặn.”
Hai người nín thở.
Tôi hắng giọng:
“Cô đã phân tích kỹ đề mấy năm gần đây, nếu gặp câu nào không biết thì cứ chọn…”
“C!” — Chu Dư Tâm và Cảnh Dật Tiêu đồng thanh.
“Không phải! Là B!” — tôi tức muốn gào, “Bộ tưởng người chấm thi không biết suy nghĩ của thí sinh à? Chúng ta phải đi đường ngược lại!”
Chu Dư Tâm lẩm bẩm: “Em thấy lạy vẫn đáng tin hơn.”
Cảnh Dật Tiêu: “Hay quay lại thêm bùa hộ mệnh nữa cho chắc.”
Tôi ngực dậm chân.
Một lũ phản đồ, dám để lời sư phụ trôi theo gió thế này sao?
Dù sao thì, kỳ thi đại học dù có long trời lở đất, cuối cùng cũng sẽ lặng lẽ kết thúc.
Đến ngày có điểm, Cảnh Dật Tiêu cứ liên tục F5 màn hình, mồ hôi nhỏ từng giọt như mưa.
Chu Dư Tâm cũng chẳng khá hơn, miệng không quan tâm mà tay thì giật bứt gần trụi cả con gấu bông.
Đến khoảnh khắc điểm số hiện lên trên màn hình.
Cảnh Dật Tiêu siết mạnh… đến mức vỡ luôn con chuột máy tính.
Tôi ghé mắt vào — 625 điểm, cũng khá cao.
Cảnh Dật Tiêu đến mức hai tay run rẩy, quay người ôm chầm lấy tôi.
Giọng của ta vang vọng bên tai tôi không ngừng:
“Anh rồi! Anh thật sự rồi!”
Chu Dư Tâm cũng đã tra điểm bằng điện thoại.
“592 điểm, cũng tạm thôi. Này, Cảnh Dật Tiêu, có hơn em chút xíu thôi mà gì như lên đồng , bỏ người ta ra mau.”
Bầu không khí mờ ám bị quét sạch trong một nốt nhạc.
Cảnh Dật Tiêu cố kìm nước mắt, mặt đỏ rần.
“Người lớn đang chuyện, trẻ con đừng xen vào. Tuần này bọn tổ chức một buổi tiệc chỉ dành cho những người đậu 985, em đoán xem ai không mời?”
Chu Dư Tâm trợn tròn mắt.
“Giỏi lắm, bắt đầu phân biệt bằng cấp rồi đấy à? Thế thì em cũng luôn, tuần này em và chị Ưu Ưu sẽ tổ chức một buổi tiệc chỉ dành cho sinh viên đậu Thanh Hoa – Bắc Đại, ai không đậu thì mời về nhà ngủ!”
Lòng hiếu thắng của Cảnh Dật Tiêu lại bị kích hoạt:
“Nói vớ vẩn, hơn 500 điểm mà đậu Thanh Hoa Bắc Đại? Tin chuyện đó thà tin là Tần Thủy Hoàng còn hơn.”
Chu Dư Tâm toe toét:
“Quên với , em đi đường nghệ thuật, điểm văn hóa chỉ cần hơn 500 là đủ đậu Thanh Hoa Bắc Đại rồi nha~”
Cảnh Dật Tiêu sốc nặng, tức đến mức muốn vỡ tim:
“Em đi đường tắt!”
“Đường tắt cũng là đường. Lỗ Tấn từng , trên đời vốn không có đường, đi nhiều thì thành đường.
Còn ấy à, muốn đi đường tắt cũng không chui vừa cái lỗ chó.”
Hai người lập tức lao vào quần thảo nhau.
Cứu tôi với, năm triệu và mười triệu của tôi đang choảng nhau!
14
May mà một xu trong mười lăm triệu cũng không thiếu, tất cả đã vào túi tôi.
Mẹ của Cảnh Dật Tiêu rơi nước mắt, còn chuyển thêm cho tôi một bao lì xì to nữa.
Đến lúc rút lui trong im lặng rồi, trong lòng tôi vẫn có chút luyến tiếc.
Nhưng thôi, dù sao cũng không thuộc cùng thế giới, hà tất phải lưu luyến?
Phải biết hướng về tương lai mà sống…
Ờ, ai mà tin chứ.
Cảnh Dật Tiêu đăng ký cùng trường với tôi ở đế đô.
Và nghiến răng nghiến lợi tôi cùng Chu Dư Tâm tay trong tay bước vào cổng Thanh Hoa – Bắc Đại.
“Đợi đã!”
Cảnh Dật Tiêu định trèo tường vào, bảo vệ đang chuẩn bị tống ta ra ngoài.
Không còn cách nào, tôi đành quay lại bước ra khỏi cổng trường.
Cảnh Dật Tiêu mắt đỏ hoe:
“Chẳng phải em , đậu 985 rồi thì sẽ sao? Tại sao em lại trốn tránh ?”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Anh nghe em giải thích…”
“Không nghe, không nghe gì hết!” — Cảnh Dật Tiêu bịt tai lại, “Chẳng phải là mẹ đưa tiền để em dạy kèm sao? Anh biết hết rồi.”
Tôi ngạc nhiên: “Anh biết thật á?”
Cảnh Dật Tiêu buồn bã :
“Trong thế giới ngày càng khắc nghiệt, còn con cái thì ngày càng lười biếng, cuối cùng người có tiền cũng phải ra tay thôi…”
“Khoan đã.” Tôi nghiêm túc hỏi, “Vậy có phải Dư Tâm có một khoản tiền lì xì một triệu không?”
Hiểu rồi, sau này tôi phải bám chặt lấy đùi ấy mới .
Cảnh Dật Tiêu nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:
“Mấy chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là em có muốn ở bên hay không.
Anh chỉ muốn rằng… em đừng có áp lực tâm lý gì cả. Từ đầu đến cuối, đều tự nguyện bước vào ván cờ này.”
Mắt tôi long lanh nước:
“Vậy… năm triệu đó, không định đòi lại chứ?”
Cảnh Dật Tiêu tôi đầy cảm:
“Anh chỉ muốn em là của .”
Tôi nheo mắt nghi ngờ:
“Đừng diễn nữa, em không ngốc. Tiền là của em, em là của , thì tiền cũng là của còn gì.”
Cảnh Dật Tiêu hoảng hốt:
“Cùng lắm thì chúng ta giấy phân chia tài sản… Nhưng mà cũng không ổn, lỡ sau này có chuyện gì, không thể đảm bảo quyền lợi cho em .
Hay là thế này đi, chuyển hẳn công ty cho em. Em nắm toàn bộ tài sản, như em sẽ không nghi ngờ tấm lòng của nữa.”
?
Tôi thật sự gặp một “đại thiếu gia ngốc nghếch nhà địa chủ” rồi.
Loại còn định dùng tiền đập chết tôi ngay từ lần đầu gặp mặt.
Đúng lúc tôi còn đang do dự, thì điện thoại bỗng bật ra một tin nhắn.
【Bạn Thẩm, nhờ một chuyện. Bốn năm tới hãy trông chừng Cảnh Dật Tiêu giúp tôi, tốt nghiệp xong thì bắt ta về nhà thừa kế gia sản.
【Đây là tiền cọc năm đầu — một triệu.】
Được rồi, tôi lại có thêm một nhiệm vụ mới.
Mà lần này, tôi cũng tự nguyện bước vào ván cờ này.
Hết
Bạn thấy sao?