Khi tôi chuyển tới trường trung học quý tộc, cả trường náo loạn.
Top 10 học sinh giỏi run rẩy, vì họ đã nghe danh tôi – “học thần giáng thế”.
Người đầu tiên tìm đến tôi là mẹ của đại ca trường:
“Biết cháu đã tuyển thẳng rồi, có muốn thêm không? Năm triệu tệ,kéo điểm con tôi lên mức trung bình.”
Tôi đến tận mang tai, gật đầu cái rụp.
Một tháng sau, đại ca trường tỏ với tôi bị từ chối.
Tôi lắc đầu: “Tôi chỉ hẹn hò với sinh viên trường top thôi nhé.”
Đại ca phát điên, ngày đêm học hành khổ cực.
Còn tôi im lặng, chỉ chăm chăm đếm tiền trong tài khoản.
Người giỏi nhất luôn phải bước vào ván cờ bằng chính thân mình.
1
Khi tôi quyết định chuyển sang trường quý tộc.
Ban giám hiệu trường cũ khóc như mưa như gió.
Họ níu dây đeo balo của tôi, nước mắt ngắn dài.
“Em Thẩm à, em không thể chuyển sang trường quý tộc, nó sẽ hủy hoại em đấy!
Ngoài ký túc xá sang trọng, lớp học điều hòa bốn mùa, năm cái căng-tin và ngân sách không giới hạn, nó còn cho em gì?”
Ban đầu tôi cũng chẳng quá muốn đi, nghe xong thì quyết tâm chuyển cho bằng .
Tóm lại, dưới sự kiên quyết của tôi và vài chiêu của hiệu trưởng, sở giáo dục đành gật đầu chấp thuận.
Hiệu trưởng vỗ vai tôi.
“Em Thẩm Ưu, em phải phát huy vai trò mẫu mực, dẫn dắt các cùng tiến bộ!”
Tôi gật đầu cam kết: “Em sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Dù gì tôi cũng chẳng có tiền có thế, tới trường quý tộc chỉ để linh vật thôi.
Ai cũng biết, tầng lớp thượng lưu càng thích “gà nhà”.
Họ đóng học phí hàng trăm triệu mỗi kỳ, đâu phải để con đến trường ăn chơi.
Trong khi xã hội ngày càng cạnh tranh, con cái lại càng muốn buông xuôi, người giàu không thể ngồi yên.
Họ cầu hiệu trưởng thay đổi phong cách giảng dạy, thật sự nâng cao thành tích học sinh.
Chứ không phải suốt ngày khoe mấy buổi dạ vũ hay vài chuyến du học.
Thế là hiệu trưởng nghĩ ngay đến tôi – “học thần từ trên trời rơi xuống”, vung tiền mời về trường.
Cứ như tôi là tượng Phật bằng vàng, đặt ngay cổng trường sẽ khiến phụ huynh ùn ùn dắt con đến nhập học cùng tiền học phí.
Và đúng thế, “con gà đầu tiên” đã xuất hiện.
Một quý bà ăn mặc sang trọng chặn tôi lại, theo sau là dàn vệ sĩ hùng hậu.
Bà ấy tôi từ trên xuống qua cặp kính đen.
“Cháu là Thẩm Ưu?”
Trong khoảnh khắc, tôi không nghĩ bà đến mời dạy kèm mà tưởng tới trả thù.
Tôi lập tức nhớ lại đám trai cũ tôi đã bỏ rơi ở trường cũ.
Bà này là mẹ ai đây chứ?
Tôi thề với trời:
“Trời đất chứng giám, cháu đã cắt đứt với Lý Giáp lâu rồi, không cần bắt tụi cháu chia tay đâu.”
Quý bà hơi ngẩn ra, hỏi lại:
“Lý Giáp là ai?”
Tôi vội chữa cháy: “À, cháu và Triệu Ất trong sáng, với Tôn Bính cũng chỉ là cùng lớp thôi.”
Bà ấy càng nghe càng rối rắm.
Bà tháo kính ra, giọng đầy khí phách:
“Tôi không quan tâm mấy người đó là ai, tôi chỉ biết cháu là học sinh giỏi nhất thành phố.
Tất nhiên, tôi cũng biết cháu đã tuyển thẳng rồi, có muốn thêm không? Năm triệu, giúp con tôi lên điểm trung bình.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra không phải đòi nợ .
Vậy thì – “Cháu nhận lời!”
Đó là tận năm triệu đấy nhé!
Ai ngu mà từ chối tiền chứ.
Đừng là dạy học, dù học sinh có là rùa biển, tôi cũng sẵn sàng mặc đồ lặn, bơi ra tận đại dương để dạy.
Thấy tôi nhận lời nhanh , quý bà lại hơi chần chừ.
“Đừng trách tôi không cảnh báo trước, con tôi không phải dạng dễ dạy. Nó từng đuổi mấy gia sư khỏi nhà, đúng chuẩn đại ca trường học đấy.”
Tôi vỗ ngực cam đoan:
“Cô yên tâm, chắc chắn không thành vấn đề.”
Từ giờ trường này sẽ không còn đại ca nữa.
Vì…
Đại ca thật sự tới rồi.
2
Tên của đại ca là Cảnh Dật Tiêu.
Sở thích lớn nhất mỗi ngày là đi học trễ, về sớm, vác gậy bóng chày đi dạo quanh trường.
Tôi ôm cả đống sách giáo khoa mới, lao thẳng vào cậu ta như đang thi chạy nước rút.
Sách vở rơi đầy đất, tôi cũng lăn hai vòng trên nền gạch.
Cảnh Dật Tiêu bị tôi đâm trúng, lảo đảo ngã ngồi xuống đất.
Đám đàn em phía sau vội vàng đỡ ta dậy, giọng hăm dọa:
“Mày là ai? Dám đụng vào đại ca tụi tao, chán sống rồi hả?”
Tôi nằm sấp dưới đất, liên tục xin lỗi.
Rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt ngân ngấn nước.
“Xin lỗi, tôi là học sinh chuyển trường, còn chưa quen đường đi nước bước.”
Một tên đàn em ghé tai thì thầm:
“Đại ca, hình như đây là học thần mới chuyển về, người mười mấy năm liền đứng nhất toàn thành phố đấy!”
Cảnh Dật Tiêu tôi một lúc, tai hơi đỏ lên.
“Im hết! Mấy người nhiều gì? Trường này chỉ có một học sinh chuyển đến, tôi đương nhiên biết là ai.”
Sau đó lại bày ra vẻ mặt hung dữ:
“Tôi mặc kệ cậu là học thần hay lửa thần, đừng xen vào chuyện của tôi. Hừ, mấy chiêu giả vờ yếu đuối của con tôi thấy nhiều rồi, vô dụng thôi.”
Tôi đáp lại bằng ánh mắt trong veo nhất.
Còn khẽ sụt sịt, rơm rớm nước mắt.
Cúi xuống nhặt sách, không thêm lời nào.
Cảnh Dật Tiêu lại thấy ngượng ngùng, hắng giọng rồi liếc đám đàn em.
“Mù à? Không biết phụ người ta nhặt sách à?”
Đám đàn em lập tức lao tới nhặt sách, sợ chậm tay là ăn đá ngay.
Tôi nở nụ dịu dàng kiểu “ánh trăng trắng ngần nơi sân trường”.
“Bạn học, cảm ơn nhé.”
Cảnh Dật Tiêu lảng mắt đi nơi khác.
“Lần sau đi đứng nhớ đường.”
Đám đàn em dựng thẳng lưng, bắt đầu hùa lên: “Ôi dào ôi ~~~”
Cảnh Dật Tiêu lập tức tung cú đá:
“Biến hết cho tao!”
Đám đàn em chạy tán loạn.
Kế hoạch một: Hoàn thành.
Nửa tiếng sau, tôi bước vào lớp cùng giáo viên chủ nhiệm.
Cảnh Dật Tiêu thấy tôi thì ánh mắt sáng lên.
Nhưng lại vờ như không quan tâm, cúi đầu chơi điện thoại.
Cô chủ nhiệm quý tôi như báu vật: “Bạn Thẩm Ưu, em tự chọn chỗ ngồi đi nhé.”
Cảnh Dật Tiêu lo tôi không thấy ta.
Cố đá mạnh vào chiếc ghế, vang lên một tiếng trời long đất lở.
Tôi e thẹn ngẩng đầu lên.
Rồi chọn ngồi cạnh một nữ.
Rắc một tiếng.
Cảnh Dật Tiêu bẻ gãy cây bút trong tay.
Kế hoạch hai: Hoàn tất.
Chiêu “nửa từ chối nửa đáp lại”, tôi hiểu quá rõ.
Chắc chắn tôi đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng ta rồi.
Cuối cùng cũng đến giờ ra chơi, cả lớp lập tức vây quanh tôi.
“Bạn Thẩm, có phải đắc tội với Cảnh Dật Tiêu không? Nãy giờ ta chằm chằm vào lưng như muốn đục thủng một cái lỗ.”
“Khuyên thật lòng, đừng dây vào ta. Cảnh Dật Tiêu mà điên lên thì bất kể nam hay nữ đều ăn đủ. Cái miệng đó liếm một cái chắc tự độc chết mình luôn.”
“Còn nữa, đừng vì ta đẹp trai mà nghĩ đến chuyện đương. Tớ sợ phim học đường sẽ biến thành phim giáo dục pháp luật đấy.”
Lời khuyên của các lạnh như băng, lạnh đến tận tử cung.
Nhưng trong tim tôi luôn có một mặt trời duy nhất giúp tôi kiên cường bước tiếp.
Đó chính là… năm triệu!
3
Cuộc sống ở trường quý tộc thật sự rất đơn giản và nhàm chán.
Đề bài thì quá dễ, tôi nhắm mắt cũng điểm tuyệt đối.
Khó khăn duy nhất là: Hôm nay nên ăn ở căng-tin nào?
Trong sự buồn tẻ ấy, tôi càng thêm quyết tâm chinh phục năm triệu… khụ, ý là chinh phục Cảnh Dật Tiêu.
Vừa có tiền, vừa có trò vui, ai ngu mới không .
Thế là tôi bắt đầu âm thầm “theo dõi” sinh hoạt thường ngày của Cảnh Dật Tiêu.
Lịch sinh hoạt của ta rất đều đặn.
Chín giờ sáng vào lớp.
Chuông báo bắt đầu học vang lên thì ta lập tức gục xuống bàn ngủ — giấc ngủ chất lượng cao.
Mười một giờ trốn học đi ăn trưa ở căng-tin.
Lúc tôi và các đến căng-tin thì vừa khéo thấy ta cắn miếng cuối của đùi gà.
Mười giờ tối lại cưỡi xe “quỷ hỏa” ra đường đua xe.
Tiếng nổ vang rền cả khu phố, khiến học sinh khác ó chửi rủa.
Tôi vỗ trán một cái.
Lỡ đâu ta gặp tai nạn thì sao?
Nghĩ đến chuyện tiền của tôi có thể bốc hơi, tôi rùng mình một cái.
Không , tôi phải ngăn bi kịch này lại!
Thế là tôi lén cưỡi xe điện mini đuổi theo ta.
Tiếc là chiếc “quỷ hỏa” của Cảnh Dật Tiêu quá nhanh.
Tôi liều mạng vặn ga.
Chạy đi, xe dấu, bay lên trời cũng !
Ai ngờ lại vô vượt mặt ta.
Bạn thấy sao?