Hít hít mũi, tôi mở khung chat với cậu ấy, chần chừ một lúc, trịnh trọng gõ chữ “Cảm ơn” rồi gửi đi.
Bên kia nhanh chóng trả lời bằng một sticker chó con mang hoa, vừa đáng vừa ngộ nghĩnh.
15
Tôi có một niềm tin kỳ lạ với Giang Tư Dụ, cảm giác như lễ hội âm nhạc nhất định sẽ tổ chức.
Trong trường có một tòa nhà cũ với nhiều phòng học bỏ không. Tôi xin phép thầy mượn một phòng để tập luyện cùng ban nhạc sau giờ học.
Tối nay vừa mới bắt đầu tập chưa đầy nửa tiếng, cái Trà Xanh Tuyết Thuần đã ba lần bốn lượt gõ cửa chuyện.
“Lý Mỹ, bọn tôi đang ở phòng bên đọc thơ, các cậu ồn thế này thì sao tập trung ?”
“Vậy đổi phòng đi, dù sao cũng là chúng tôi đến trước.” Tôi chẳng buồn ngẩng lên đáp.
Bị ta đám vài lần, tôi cũng chẳng còn tâm trạng luyện tập.
Các thành viên trong nhóm đi ăn tối, tôi ở lại một mình chỉnh sửa nhạc cụ.
Tuyết Thuần lại mò đến, bực bội :
“Đèn đường hỏng rồi, đoạn ngoài kia tối om. Lát nữa Lương Dịch Châu đến đón tôi, cậu đi cùng luôn đi.”
“Cô kêu cái gì ?” Tôi lườm ta một cái.
Xung quanh không có ai, Tuyết Thuần cũng không giả vờ nữa. Cô ta lạnh mặt :
“Lý Mỹ, biết không? Tôi rất ghét . Tôi thích Lương Dịch Châu, lại bị chen ngang giành lấy. Giờ hai người chia tay rồi, ấy vẫn không quên .”
Tôi sớm đã biết tâm tư này của ta.
Hồi mới Lương Dịch Châu, cậu ta thường rủ tôi ra ngoài chơi với nhóm , mà mười lần như một, Tuyết Thuần luôn có mặt.
Cậu ta bảo rằng Tuyết Thuần là “ em tốt”, dặn tôi đừng suy nghĩ nhiều.
Lúc ấy thấy giữa hai người không có hành gì mờ ám, tôi cũng tin.
Cho đến lần chơi Truth or Dare, Tuyết Thuần thua, có người hỏi ta có người mình thích không.
Cô ta chỉ vào Lương Dịch Châu, : “Là ấy.”
16
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, ta đã vội chữa cháy: “Đùa thôi mà.”
Tối hôm đó, Tuyết Thuần đăng một bài đầy ẩn ý trên trang cá nhân:
“Có bao nhiêu lời thật lòng phải dùng cách giỡn để ra đây?”
Tôi tức đ,iên lên, chụp màn hình bài đăng đó gửi cho Lương Dịch Châu.
Một lúc sau, cậu ta trả lời:
“Cô ấy không mình thích đâu, em nghĩ nhiều rồi.”
Lúc đó, chắc tôi bị ng,u nên lại tin lời cậu ta.
“Tôi biết có nhiều người ghét tôi, là cái thá gì chứ? Cứ việc ghen tị đi, đồ ruột thẳng nối não!” Tôi khẩy, không nể nang gì.
Tuyết Thuần tức giận, mặt đỏ bừng.
“Cô! Tôi phải x,é n,át miệng mới !”
Cô ta hất tay, đạp ngã cây đàn bass đang tựa ở góc tường.
Sau đó tiến lại, dùng một tay đè vai tôi lên tường, tay kia mạnh bạo bóp cằm tôi.
Móng tay dài của ta đ,âm vào da tôi, đ,au đến mức nước mắt tôi trào ra.
Không ngờ ta dám tay chân!
Tôi không chịu yếu thế, nắm lấy tóc ta, giật mạnh:
“Tôi sẽ biến thành kẻ hói đầu!”
Tuyết Thuần kêu đau, giơ tay định t,át tôi.
“Tuyết Thuần?”
Tiếng bước chân vang lên từ hành lang bên ngoài, kèm theo giọng của Lương Dịch Châu.
Nghe thấy cậu ta, Tuyết Thuần lập tức thay đổi thái độ.
Cô ta bất ngờ buông tôi ra, tự vả một cái vào mặt mình, rồi bật khóc thút thít.
“Lý Mỹ, tôi với Lương Dịch Châu trong sáng, hai người cũng đã chia tay rồi, sao lại đ,ánh tôi?”
17
Cô ta thật sự quá đáng, đến mức tôi cũng phải sững sờ khi vết hằn năm ngón tay đỏ rực trên mặt Tuyết Thuần.
Ngay lúc này, Lương Dịch Châu nghe thấy tiếng liền vội vã đẩy cửa vào.
“Lỹ Mỹ, sao lại ở đây? Cô đ,ánh ấy gì? Buông tay ra!”
Tôi vẫn đang túm tóc Tuyết Thuần, chưa kịp phản ứng thì bị cậu ta mạnh mẽ đẩy ra, loạng choạng suýt ngã.
“Đây là phòng tập của ban nhạc bọn tôi, chính ta tới chuyện trước.”
“Tôi tự vệ mới túm tóc ta, còn cái t,át là tự ta đ,ánh mình, nếu không tin thì đi xem camera giám sát đi.”
“Chẳng phải tầng này camera đã hỏng rồi sao, nên mới dám đ,ánh tôi!” Tuyết Thuần núp sau lưng Lương Dịch Châu, khóc lóc th,ê th,ảm.
“Lý Mỹ, phát đ,iên gì thế?”
“Nếu tôi và Tuyết Thuần có gì thật, nghĩ sẽ đến lượt sao?”
Gương mặt Lương Dịch Châu tối sầm, giọng lạnh lùng.
“Huống hồ, dù tôi và ấy có gì đi chăng nữa, thì sao nào? Lúc ở với tôi, chẳng phải cũng qua lại với người khác sao?”
Nhắc đến chuyện này, cậu ta dường như lấy lại chút khí thế.
Ánh mắt lướt qua các nhạc cụ trong phòng rồi hạ xuống bộ đồ tôi đang mặc, biểu cảm càng khó coi hơn.
“Tôi đã bảo rồi, đừng có phí thời gian vào cái ban nhạc vô bổ này.”
“Nhìn xem, mặc quần short bò ngắn như thế, muốn để ai đôi chân của mình đây?”
Đồ c,ặn b,ã!
Tôi tức đến mức toàn thân run lên, ngón tay run rẩy, muốn mà nghẹn không thốt nên lời.
Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của tôi, Lương Dịch Châu ngoảnh mặt đi, giọng vẫn cứng rắn:
“Tôi không thể để bắt nạt người khác vô cớ. Nếu không chịu xin lỗi, tôi chỉ còn cách để Tuyết Thuần đ,ánh lại thôi.”
18
Tuyết Thuần mím môi, nhếch miệng , ánh mắt đầy thách thức và đắc ý.
Tôi cố nuốt nước mắt, siết chặt bàn tay, định giáng một cú vào gương mặt trơ tráo của Lương Dịch Châu.
Đúng lúc này, một giọng quen thuộc vang lên từ cửa:
“Định đ,ánh ai đấy?”
Là Giang Tư Dụ.
Khác với vẻ ôn hòa thường ngày, gương mặt cậu ấy không chút cảm .
Cậu bước tới, kéo tôi đứng sát cạnh mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Lương Dịch Châu nhíu mắt, ngẩng cằm đầy khiêu khích:
“Bạn trai đến đòi công bằng rồi hả? Nhưng hôm nay ai đến cũng vô ích, ta đ,ánh người thì phải xin lỗi.”
“Không phải tôi, chính ta ra tay trước, rồi còn vu khống tôi.” Tôi uất ức, vội vàng giải thích với Giang Tư Dụ.
“Tôi tin cậu, đừng sợ.” Không chút do dự, cậu nhẹ nhàng trấn an tôi.
“Hệ thống camera ở tầng này đã sửa xong từ mấy ngày trước. Ai đ,ánh ai, cứ đến phòng bảo vệ kiểm tra là rõ.”
“Được thôi, đi xem camera.” Lương Dịch Châu hừ lạnh, định bước ra ngoài.
Tuyết Thuần đứng đờ người, ánh mắt dao .
Cô ta không ngờ camera đã hoạt trở lại.
“Lý Mỹ, thì ra cậu và Giang học thần đang hẹn hò à?”
“Thôi bỏ đi, chẳng có gì to tát đâu, không cần xem camera nữa.”
Tuyết Thuần cố gượng , lắp bắp .
Vẻ chột dạ và hoảng sợ lộ rõ trên mặt ta.
Lương Dịch Châu không ngốc.
Chỉ mất vài giây, cậu ta đã hiểu ra vấn đề. Ánh mắt đầy ki,nh ngạc và khó tin Tuyết Thuần:
“Cô lừa tôi? Chính đã chọc tức Lý Mỹ trước đúng không?”
“Camera ngày mai tôi sẽ lấy, gửi thẳng đến khoa các người. Cứ chờ bị kỷ luật đi.”
Giang Tư Dụ lạnh lùng buông lời, nắm tay tôi rời đi.
Khi đi ngang qua Lương Dịch Châu, tôi nhớ lại câu “qua lại với người khác” mà cậu ta , liền rút điện thoại, đưa trước mặt cậu ta.
“Nhìn kỹ đi, tôi và cậu ấy vừa mới kết trên WeChat ngay sau khi xuống xe buýt hôm đó.”
“Tôi chẳng b,ỉ ổi như đâu.”
“Nếu qua lại với người khác, tôi còn lâu mới bằng .”
19
Ánh trăng nhẹ nhàng rải xuống ánh sáng lành lạnh.
Trên đầu là chiếc đèn đường hỏng, ánh sáng lờ mờ, những con thiêu thân bay qua lại trong không trung.
Sau một hồi im lặng, tôi thở dài, giọng uất ức:
“Tôi từng tin chắc vào một câu triết lý rỗng tuếch: ‘Hãy cảm ơn tất cả những người gặp trong đời, dù tốt hay xấu, vì họ đã giúp trưởng thành.’”
“Nhưng hôm nay tôi mới nhận ra, sai quá sai.”
“Nếu có thể lại, tôi thà chưa từng gặp cậu ta.”
Lương Dịch Châu đúng là đồ cẩu lưỡng chuẩn (kẻ hai mặt).
Hẹn hò với cậu ta, tôi phải tạm gác lại ban nhạc, chỉ vì cậu ta không thích tôi lãng phí thời gian vào việc này.
Nhưng bản thân cậu ta thì sao? Cả ngày lông bông, chẳng gì ra hồn.
Cậu ta ghét tôi mặc quần ngắn hay váy, bảo rằng nếu người khác thấy, cậu ta sẽ ghen.
Nhưng chính cậu ta lại ăn mặc bảnh bao, còn cố vén áo khoe cơ bụng khi chơi bóng.
Tôi luôn cẩn thận chiều ý cậu ta, cậu ta chẳng bao giờ để tâm đến cảm của tôi.
Tôi dần đ,ánh mất chính mình, luôn lo sợ mất, ngày càng không vui vẻ, cho đến khi vụ cãi nhau trên xe buýt bùng nổ.
“Tôi cảm ơn cái đầu tôi ấy—”
Càng nghĩ càng giận, tôi lớn tiếng đến mức từ cuối câu mắc nghẹn trong họng, nuốt lại không trôi.
Ch,et tiệt, Giang Tư Dụ vẫn đang ở đây.
Khẽ nguyền rủa bản thân, tôi tự nhủ: Không bậy.
20
Giang Tư Dụ đứng bên cạnh, kiên nhẫn lắng nghe tôi giãi bày.
Chờ tôi xong, cậu ấy mới lên tiếng:
“Lý Mỹ, không quan trọng cậu là của ai, điều quan trọng nhất là cậu phải là chính mình.”
“Tự do trong cách ăn mặc của phụ nữ là quyền đương nhiên, không cần sự đồng ý của ai, cũng không chịu ràng buộc bởi bất kỳ ai.”
“Cậu rất tuyệt.”
“Ban nhạc Thỏ Lạnh của cậu rất ngầu.”
“Hôm nay, cậu ăn mặc rất đẹp.”
Ánh trăng nhàn nhạt rơi trên đôi mắt dịu dàng, tạo thành một hồ nước mùa xuân trong trẻo.
Trong đêm yên tĩnh, ánh mắt của Giang Tư Dụ sáng và mềm mại như thế.
Cảm giác công nhận thật tuyệt vời.
Tôi chẳng còn giữ mặt mũi, òa khóc như một đứa trẻ, khóc đến nỗi dùng hết cả gói khăn giấy.
Giang Tư Dụ im lặng ngồi bên cạnh, khẽ quét mắt quanh khu vực.
Không thấy thùng rác gần đó, cậu tiện tay cất mớ khăn giấy tôi vừa dùng vào túi áo.
Tôi khóc một trận đã đời, trút hết mọi uất ức trong lòng.
Khi bình tĩnh lại, tôi tò mò hỏi cậu tại sao lại tới khu nhà cũ này.
Giang Tư Dụ cậu chỉ đi ngang qua.
Đúng là trùng hợp.
Hệ thống camera cũng sửa xong.
Bạn thấy sao?