Trước kỳ thi đại học, trai thanh mai trúc mã mà tôi thầm đã thổ lộ cảm với tôi.
“Tiểu Nhụy, biết em luôn thích . Chỉ cần em giúp Doãn Lệ Lệ gian lận trong kỳ thi đại học để ấy đậu trường top đầu, thì sẽ đồng ý ở bên em.”
Nghe lời hứa ấy, tôi như phát điên vì sung sướng.
Từ hôm đó, chúng tôi bắt đầu bàn bạc đủ mọi phương án.
Cho đến ngày công bố kết quả, thứ mà họ nhận không phải là điểm số cao chót vót, mà là một cặp còng tay bằng bạc.
Họ không biết rằng, ngày hôm đó… tôi đã chờ từ rất lâu rồi.
…
Kết quả kỳ thi thử lần ba công bố.
720 điểm, hạng nhất toàn khối, chắc suất vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
Tôi chỉ lướt mắt qua bảng điểm một cái rồi tiếp tục cắm đầu luyện đề.
Tiếng bàn tán của các học xung quanh lọt vào tai.
“Giang Nhụy lại đứng nhất khối nữa kìa!”
“Cô ấy giỏi thật đấy, không biết học kiểu gì luôn!”
Tôi như không nghe thấy, trong đầu chỉ đang nghĩ xem câu hỏi cuối nên giải theo mấy cách.
Đối với tôi, thành tích như thế này đã chẳng còn gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng trong ngôi trường bình thường này, việc quá giỏi lại hóa thành một cái “tội”. Nhất là khi sự giỏi giang đó đi kèm với sự trầm lặng, ít như tôi.
Tiếng lớp trưởng vang lên từ cửa lớp.
“Giang Nhụy, Cao gọi cậu lên văn phòng một lát.”
Tôi đặt bút xuống, vừa đứng dậy đã bắt gặp ánh mắt đầy khinh bỉ của Doãn Lệ Lệ.
Cô ta là học sinh đứng bét lớp, gia đình giàu có, ngoại hình xinh đẹp.
Ở trường, ta tụ tập một nhóm thân, thành lập “hội chị đại” khiến ai cũng phải dè chừng.
Trong văn phòng, chủ nhiệm kéo tôi khoe khoang trước mặt giáo viên các lớp khác.
“Giang Nhụy lần này thi thử rất tốt, suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa – Bắc Đại cũng đã xác nhận rồi.”
“Thật ra em không cần thi đại học với các nữa đâu.”
Tôi cúi đầu, ánh mắt dừng lại nơi mũi giày, giọng bình thản, không một gợn sóng.
“Cô Cao, em vẫn muốn cùng các trải nghiệm kỳ thi đại học.”
Cô Cao mỉm , vỗ nhẹ lên vai tôi.
“Em có suy nghĩ như , thật sự rất vui.”
Tôi ngẩng đầu lên.
“Cô ơi, chuyện em tuyển thẳng… tạm thời đừng với các trong lớp không ạ?”
Cô hơi sững người, rồi như hiểu ra vấn đề, khẽ gật đầu đồng ý.
Quay lại lớp, tôi thấy bàn học của mình đã bị lục tung.
Sách vở bị quăng tứ tung xuống đất, còn bị đổ đầy mực, vở ghi thì bị xé nát thành từng mảnh.
Các xung quanh đều cúi đầu giả vờ học, không ai dám hé răng.
Tôi biết ngay, đây là “tác phẩm” của Doãn Lệ Lệ.
Quả nhiên, ta khoanh tay tựa vào ghế, trên mặt đầy vẻ chế giễu.
“Ồ, đại tài nữ của chúng ta về rồi à? Thế nào, thấy đồ mình bị tan nát, đau lòng không?”
Cô ta rung chân, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
“Tôi thấy ngứa mắt với cái vẻ thanh cao giả tạo của . Cả ngày chỉ biết học, giả vờ giả vịt!”
Tôi hít một hơi thật sâu, cúi người nhặt lại sách vở trên sàn.
Thấy tôi không đáp lại, Doãn Lệ Lệ càng thêm lấn lướt, đi tới đạp thẳng lên quyển vở của tôi.
“Câm luôn rồi à? Hồi đó bảo giúp gian lận mà dám từ chối, giờ thì biết hậu quả rồi chứ? Ở cái trường này, tôi sống không yên thì đừng hòng yên ổn!”
Mấy đứa theo ta cũng rộ lên đầy hả hê.
Tôi cắn môi, lặng lẽ tiếp tục dọn dẹp.
Không phải tôi không muốn phản kháng, chỉ là… trong ngôi trường này, không có ai đứng về phía tôi cả.
Đã từng, tôi cũng thử phản ánh với thầy về việc Doãn Lệ Lệ bắt nạt…
Nhưng ta luôn tìm đủ kiểu lý do để lấp liếm, cộng thêm quan hệ gia đình đứng sau, giáo viên cũng chỉ còn cách mắt nhắm mắt mở cho qua.
Từ đó, tôi học cách im lặng, đem tất cả những tủi thân và bất mãn, biến thành lực để học tập không ngừng.
“Sao không gì? Sợ rồi hả?” Thấy tôi vẫn im lặng, Doãn Lệ Lệ bất ngờ túm chặt tóc tôi.
“Tôi cho biết, Giang Nhụy, đừng tưởng học giỏi là ghê gớm lắm. Trước mặt tôi, chẳng là gì cả!”
Móng tay ta bấu sâu vào da đầu tôi, một cơn đau thấu tim khiến tôi phải cắn răng chịu đựng.
Chuông vào học vang lên. Doãn Lệ Lệ buông tay, hừ lạnh một tiếng: “Coi như gặp may đấy.” Rồi ta dẫn đám lượn lờ trở về chỗ ngồi.
Tôi vuốt lại mái tóc rối, ngồi xuống ghế, đống sách vở bị hỏng, im lặng lấy một cuốn vở mới ra, bắt đầu chép lại từ đầu.
Bạn thấy sao?