Học Đệ Hoang Dã – Chương 7

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng rõ. Bên cạnh tôi không còn thấy bóng dáng An Nguyên, cửa lều cũng đang mở. Tôi ngồi dậy, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng, chui ra khỏi lều.

Ngay lập tức, tôi thấy An Nguyên đang ngồi trên tấm thảm dã ngoại, tập trung chuẩn bị bữa sáng. Và bên cạnh cậu ấy… là Tiểu Thất và Lý Á Bình đang dính nhau như cặp sinh đôi dính liền.

Tôi lấy nước và đồ vệ sinh cá nhân từ trong lều ra, nhanh chóng vệ sinh cá nhân, rồi tiến tới, ngồi dựa vào An Nguyên.

Cậu ấy quay qua, tự nhiên hôn nhẹ lên mặt tôi, :  “Bữa sáng sắp xong rồi.”

Dù không phải lần đầu tiên bị An Nguyên hôn, khi trước mặt Tiểu Thất và Lý Á Bình, tôi vẫn không nhịn mà đỏ mặt.

Nhớ đến chuyện lỡ mất khoảnh khắc ngắm bình minh, tôi không khỏi trách An Nguyên:  “Sao cậu không gọi tôi dậy?”

Lý Á Bình nhanh chóng xen vào:

“Chúng tôi chứng, trai đã gọi đúng giờ đấy.”

Ngay cả Tiểu Thất cũng gật đầu đồng .

Tôi lại càng ngạc nhiên:  “An Nguyên gọi tôi sao? Sao tôi chẳng nhớ gì hết?”

Lý Á Bình nhướng mày, vẻ mặt đầy kịch tính: “Ôi trời, lúc đó còn thiếu mỗi việc cầm gậy đuổi cậu ấy ra ngoài nữa thôi. Cả đời tôi chưa từng thấy ai mắng người ta mà lưu loát đến thế.”

Tôi sững sờ quay sang An Nguyên. Chỉ thấy cậu ấy gật đầu bất lực, rồi xoa xoa đầu tôi, nhẹ nhàng :

“Em quyết định rồi, sau khi kết hôn, chị muốn ngủ đến mấy giờ thì cứ ngủ. Em tuyệt đối không gọi dậy.”

Tôi: “…”

Cả nhóm , bắt đầu ăn sáng. Thực ra bữa sáng chỉ đơn giản là sandwich và sữa.

Nhưng, khi bữa sáng ấm áp vừa diễn ra một nửa, một vị khách không mời bất ngờ xuất hiện——

Một con rắn nhỏ.

Tôi có thể đảm bảo đây là lần đầu tiên trong đời mình tận mắt thấy một con rắn, trừ mấy con ở khu vui chơi vật.

Đặc biệt là khoảnh khắc nó chậm rãi bò ra từ bụi cỏ bên chân tôi.

Theo phản xạ, tôi lập tức co chân lại, hét lên một tiếng.

Hành của tôi quá mạnh, có lẽ cũng con rắn hoảng sợ. Nó liền hướng về phía tôi mà lao tới!

Chuyện xảy ra trong nháy mắt, tất cả chỉ gói gọn trong vài giây, An Nguyên phản ứng cực nhanh.

Cậu ấy lập tức xoay người, che chắn cho tôi.

Một tiếng “hự” trầm thấp.

Tôi hoàn toàn bừng tỉnh, vội đẩy An Nguyên ra, cúi đầu ——

Con rắn đã biến mất, trên cánh tay An Nguyên xuất hiện một vết cắn nhỏ, máu đang rỉ ra.

Chính là lúc cậu ấy giơ tay che chắn cho tôi, bị con rắn cắn.

Bị… bị rắn cắn rồi!

Tôi hoảng sợ tột độ, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến những tiết phim truyền hình, rằng con rắn kia liệu có độc không? An Nguyên có bị nguy hiểm đến tính mạng không?

Quay đầu Tiểu Thất, tôi thấy ấy và Lý Á Bình cũng đang sợ hãi. Nhưng may thay, dù Lý Á Bình trước đây có hơi mồm mép, thì lúc này vẫn che chở cho Tiểu Thất, cả người nghiêng về phía ấy, dùng tay bảo vệ ở phía trong.

Cả bốn chúng tôi chưa ai từng gặp phải rắn, gì đến việc phân biệt nó có độc hay không.

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. Tôi vội cúi xuống, bắt chước cách trong phim, cúi đầu dùng miệng hút máu trên vết thương của An Nguyên.

An Nguyên hoàn hồn, lập tức đẩy tôi ra:

“Con rắn này chưa biết có độc hay không!”

Tôi nhíu mày, nhổ máu trong miệng xuống đất, chỉ vào vết máu bên miệng mình: “Dù sao thì cũng hút rồi, đừng nữa.”

Tôi tiếp tục bắt chước cách trong phim, hút máu ra từng chút một và nhổ đi.

Khi tôi hoàn thành loạt hành này, Tiểu Thất mới lấy lại tinh thần, chậm rãi : “An Nguyên bị cắn ở tay, không phải mông, sao không tự hút ?”

Tôi: “…”

Lúc nãy hoảng quá nên quên mất.

Sau khi xử lý xong, chúng tôi không dám nấn ná thêm nữa, lập tức đi về phía cáp treo để xuống núi.

Dù chân rất đau, tôi vẫn cố gắng đi bộ, nhất quyết không để An Nguyên cõng.

Thế , đi nửa đường, tôi bỗng cảm thấy tức ngực, khó thở.

An Nguyên nhận ra tôi có gì đó không ổn, liền hoảng hốt. Thấy cáp treo đã gần kề, cậu ấy lập tức cõng tôi trên lưng, bốn người chúng tôi nhanh chóng di chuyển đến trạm cáp treo.

Chúng tôi ngồi cáp treo xuống núi, rồi vội vàng bắt xe đến bệnh viện.

Nghe chúng tôi bị rắn cắn, bác sĩ lập tức sắp xếp cho cả hai lấy máu kiểm tra.

Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ tôi và An Nguyên, :  “Yên tâm đi, con rắn cắn các không có độc, chỉ là một con rắn cỏ bình thường thôi.”

An Nguyên vẫn không tin, ngay lập tức ấn tôi xuống ghế, vẻ mặt đầy lo lắng:

“Vậy sao ấy lại thấy tức ngực, khó thở? Bác sĩ, xin hãy kiểm tra kỹ thêm!”

Bác sĩ đẩy gọng kính trên sống mũi, bất lực : “Cô ấy chỉ là bị dọa thôi.”

An Nguyên: “…”

Tôi: “…”

Ra khỏi cổng bệnh viện, tôi và An Nguyên nhau, rồi cả hai cùng bật .

Cậu ấy cúi xuống ôm lấy tôi, dù vòng tay siết rất chặt, miệng lại :  “Chị à, sao chị nhát gan thế?”

Không đợi tôi phản bác, An Nguyên lại siết tay thêm một chút, giọng khẽ khàng, pha chút thở dài:

“May mà chị không sao.”

Những người qua đường xung quanh không ngừng liếc chúng tôi. Tôi mỉm , rúc mặt vào ngực cậu ấy:  “May mà cậu cũng không sao.”

Sau vài giây im lặng, từ trên đỉnh đầu tôi, giọng An Nguyên lại vang lên:  “Nếu đã không sao… thì chị chuẩn bị đi.”

Tôi ngẩng đầu cậu ấy, vẻ mặt ngạc nhiên:  “Chuẩn bị gì?”

Cậu ấy khẽ , từng từ phát ra chậm rãi, rõ ràng:  “Chuẩn bị đính hôn với em.”

Nói rồi, cậu ấy nhấc tay tôi lên, chỉ vào chiếc nhẫn cầu hôn trên ngón tay tôi:  “Nhận nhẫn của em rồi, chị định quỵt à?”

Tôi sững sờ:  “Nhanh sao?”

“Chẳng nhanh chút nào.”

Giữa dòng người qua lại tấp nập, cậu ấy bất ngờ cúi xuống, hôn tôi một cái: “Ngày này, em đã chờ từ rất lâu rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...