Học Đệ Hoang Dã – Chương 2

3

“Tôi không có.”

Tôi yếu ớt phản bác, “Tôi chỉ là…”

Nói đến một nửa, lại chẳng biết phải tiếp tục thế nào, giọng bỗng ngập ngừng.

An Nguyên đột nhiên cúi xuống sát hơn.

“Là chỉ sao?”

Cậu ấy hơi nghiêng đầu, ánh mắt tôi nửa nửa không, khiến tôi hoàn toàn cứng họng.

May mắn thay, ánh sáng trong quán bar quá mờ, chắc cậu ấy không thể thấy rõ khuôn mặt đỏ bừng của tôi ngay lúc này.

Qua khóe mắt, tôi thấy Tô Triết đứng dậy, giận dữ rời đi. Tôi cứ tưởng màn kịch đến đây là kết thúc rồi.

Nhưng rõ ràng, tôi đã nghĩ quá đơn giản.

Tôi quay đầu định bước đi, hoàn toàn không phòng bị, lại đâm thẳng vào ngực An Nguyên. Cú va chạm trán tôi đau điếng.

Bỗng nhiên, có ai đó nhẹ nhàng xoa trán cho tôi. Động tác dịu dàng, lòng bàn tay ấm áp.

Là An Nguyên.

Cậu ấy cúi đầu tôi, khẽ , hơi nghiêng đầu: “Cần thêm phân cảnh nữa không?”

Tôi lập tức hiểu ý cậu ấy, mặt đỏ bừng. Thêm cảnh cái đầu cậu!

“Tôi muốn…”

Nhưng tôi vừa mở miệng, câu sau chưa kịp thốt ra, An Nguyên đã nhạy bén chộp lấy chữ đầu tiên, rồi bất ngờ hôn tôi.

Lần này, không còn là nụ hôn nhẹ nhàng như trước.

Chú chó nhỏ dịu dàng mỗi lần chuyện với tôi, giờ đây lại hóa thân thành một sói lớn, bá đạo và đầy sức mạnh, không để lại cho tôi chút đường lui nào, cứ thế chiếm lấy mọi thứ.

Xung quanh vẫn là tiếng nhạc sôi , tiếng trêu ghẹo, cổ vũ không ngớt.

Còn tôi, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Đôi mắt trợn tròn, vừa xấu hổ vừa tức giận, thẳng vào ánh mắt gần sát của cậu ấy.

Đột nhiên.

Trước mắt tôi tối lại, là bàn tay cậu ấy che lên mắt tôi.

Cậu ấy áp sát môi, nhẹ nhàng khẽ : “Chị à, hôn phải tập trung.”

Nói xong, nụ hôn ấy lại càng sâu hơn.

Còn tôi, giống như một bé ngây thơ chưa hiểu chuyện đời, ngây ngốc đứng yên đó, để mặc cậu ấy chiếm đoạt tất cả.

Nụ hôn đó kéo dài bao lâu, tôi cũng không còn nhớ rõ. Chỉ biết rằng, dần dần tôi quên mất cả sự ồn ào xung quanh, quên hết mọi thứ mà đắm chìm vào trong đó.

Khi An Nguyên rời khỏi môi tôi, cả tai tôi cũng đã đỏ bừng, hai chân như mất hết sức lực, cả người tựa vào trong vòng tay cậu ấy.

An Nguyên khẽ , lịch sự đỡ lấy tôi.

Không thể tiếp tục ở lại quán bar nữa. Màn kịch vừa rồi của An Nguyên đã biến chúng tôi trở thành tâm điểm ý, bất kể ngồi ở đâu cũng cảm giác có ánh mắt dõi theo.

An Nguyên thì rất bình thản, tôi lại cảm thấy không thoải mái. Cuối cùng, tôi nhờ An Nguyên giúp kéo Tiểu Thất say khướt về nhà.

Tôi và Tiểu Thất không ở ký túc xá mà một căn hộ gần trường.

Cả hai chúng tôi đều ngủ rất nhẹ, chỉ cần một tiếng nhỏ cũng có thể tỉnh giấc, nên ở ký túc không mấy thuận tiện. Sau một hồi bàn bạc, chúng tôi quyết định chung một căn hộ hai phòng gần trường.

An Nguyên giúp tôi đưa Tiểu Thất vào phòng. Nhưng lúc này, thời gian đã trễ quá giờ đóng cổng trường từ lâu.

Cậu ấy cúi xuống đồng hồ trên cổ tay.

Tôi vội : “Cậu có mang theo chứng minh thư không? Tôi ra khách sạn gần đây phòng cho cậu nhé!”

Cậu ấy lắc đầu, “Không mang.”

Nói xong, trên gương mặt trắng trẻo của cậu ấy còn thoáng hiện vẻ uất ức nhẹ nhàng: “Không sao, em ra tìm một quán net không cần chứng minh thư qua đêm cũng .”

Tôi lập tức mềm lòng. Huống chi, vốn dĩ là tôi kéo cậu ấy đến giúp mình.

Tôi vội , nửa phần lịch sự, nửa phần chân thành: “Vậy… hay là tối nay cậu ngủ phòng tôi đi? Tôi với Tiểu Thất ngủ chung một phòng.”

“Được thôi.”

An Nguyên đáp lại vô cùng dứt khoát, vẻ ấm ức trên mặt cũng lập tức tan biến không còn dấu vết.

Rõ ràng trên mặt cậu ấy như viết mấy chữ to tướng: em ấm ức, em giả vờ đấy!

Tôi: “…”

Nhưng lời đã ra, tôi chỉ đành cắn răng để cậu ấy ở lại, dù sao tôi và Tiểu Thất sẽ ngủ chung một phòng.

Tôi chắc chắn rằng An Nguyên sẽ không gì tôi cả. Nhưng điều tôi không ngờ tới, người suýt không kiềm chế lại chính là… tôi.

Lúc đầu, chúng tôi mỗi người ngủ ở một phòng, ai cũng yên ổn.

Chỉ là, Tiểu Thất say xỉn xong lại ngáy như sấm, khiến tôi trằn trọc mãi không thể ngủ .

Nghe tiếng ngáy đến phát bực, tôi quyết định ra ghế sofa phòng khách ngồi xem TV.

An Nguyên dường như đang tắm, tôi có thể nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm truyền ra.

Tôi ôm gối, bắt đầu xem bộ phim thần tượng mình đang theo dõi. Nhưng chỉ vài phút sau, cửa phòng tắm bất ngờ mở ra, theo sau là tiếng bước chân.

An Nguyên thấy tôi, hình như hơi ngạc nhiên, sau đó bước đến gần: “Sao chị còn chưa ngủ?”

Nói rồi, cậu ấy thoải mái ngồi xuống bên cạnh tôi, không hề khách sáo chút nào.

Tôi vốn đang xem phim đến mức mê mải, ánh mắt dán chặt vào màn hình, nơi thần tượng mà tôi theo đuổi suốt hai tháng qua đang xuất hiện.

Nhưng khi lén liếc An Nguyên một cái, câu trong đầu tôi lại nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng thể thốt ra dù chỉ một chữ.

Chuyện này…

An Nguyên để trần nửa thân trên, chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm quanh eo. Mái tóc hơi ướt, vài lọn tóc mềm mại rũ xuống trán.

Điều khiến tôi kinh ngạc nhất là, cậu đàn em này vẫn luôn mang hình tượng chó nhỏ ngây thơ kia, hóa ra lại có cả… cơ bụng!

Và không chỉ là một hai múi đơn thuần.

1, 2, 3…

Tôi lén lút đếm. Tám múi cơ bụng, không thiếu một múi nào!

Cảnh tượng này hoàn toàn vỡ hình dung của tôi về cậu ấy.

Bình thường, trong bộ quần áo chỉnh tề, An Nguyên trông cao gầy, thanh mảnh. Nhưng khi không mặc áo, dáng người cậu ấy lại mang vẻ rắn rỏi, cơ bắp săn chắc vừa đủ, không hề quá mức đô con.

Từng đường nét cơ thể đều hoàn hảo đến khó tin.

Có lẽ thấy tôi chăm quá mức, An Nguyên ghé lại gần hơn một chút, nháy mắt hỏi: “Chị đang ?”

Tôi lập tức giật mình tỉnh lại, trái tim bỗng đập liên hồi, không thể kiểm soát.

Mím môi, tôi cố lảng sang chuyện khác, giơ tay chỉ vào chiếc khăn tắm quấn ngang eo cậu ấy: “Sao cậu lại dùng khăn tắm của tôi?”

An Nguyên vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi chị, lúc nãy tắm xong không cẩn thận ướt quần, không còn cách nào khác, đành mượn khăn của chị.”

Nói rồi, cậu ấy bổ sung: “Ngày mai em sẽ mua một cái y hệt để trả lại cho chị.”

Trong đầu tôi lúc này chỉ toàn là hình ảnh tám múi cơ bụng của An Nguyên, không kìm buột miệng : “Không !”

An Nguyên sững lại, rồi đột nhiên nở một nụ gian xảo: “Thế… chị muốn em trả lại ngay bây giờ không?”

Nói rồi, cậu ấy như định tháo chiếc khăn tắm quấn ngang eo ra.

“Không cần!”

Tôi hoảng hốt hét lên, nhắm chặt mắt lại.

Phía đối diện vang lên tiếng khẽ của An Nguyên.

Tôi từ từ mở mắt, cảnh tượng khó coi mà tôi sợ hãi lại không hề xảy ra. An Nguyên chỉ hơi ngả người tựa vào sofa, ánh mắt đầy ý tôi.

Khi bắt gặp ánh mắt tôi, cậu ấy khẽ nhướng mày, khóe môi nhếch lên mang theo chút trêu : “Chị à, chị đỏ mặt rồi.”

Nghe cậu ấy , tôi càng cảm thấy nóng bừng hơn.

Nóng đến mức cả vành tai cũng như bị lửa đốt, tôi vẫn cứng miệng đáp: “Tôi không đỏ.”

An Nguyên bật nhẹ, rồi bất ngờ cúi người, một tay chống lên lưng ghế sofa, nhốt tôi giữa cậu ấy và chiếc ghế. Hành vô cùng tự nhiên.

“Thật không?”

Khoảng cách giữa chúng tôi gần trong gang tấc, đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của An Nguyên phả lên mặt mình, vừa nóng lại vừa hơi nhột.

Ánh mắt giao nhau, tôi chỉ thấy rõ sự trêu chọc lấp lánh trong đôi mắt cậu ấy.

Lúc đó, đầu óc tôi trống rỗng.

Tôi căng thẳng đến mức không ngừng cắn môi dưới, rồi trong khoảnh khắc đầu óc hoàn toàn mờ mịt, tôi chậm rãi nhắm mắt lại.

Không khí như ngưng đọng trong vài giây.

Rồi giọng trầm thấp của An Nguyên vang lên, mang theo chút ý : “Chị à, trong huống này mà nhắm mắt, chẳng phải là tín hiệu muốn em hôn sao?”

4

Tình huống này đúng là chết người thật.

Giữa đêm khuya tĩnh mịch, chỉ có tôi và An Nguyên, một nam một nữ.

Nhất là, hôm nay tôi còn uống rượu.

Tôi nhắm chặt mắt, hàng mi khẽ rung rinh, không dám mở ra.

Tiếng của An Nguyên lại vang lên bên tai: “Chúng ta bây giờ là người , thế này đâu gọi là lợi dụng chị.”

Người ?

Tôi còn chưa kịp phản ứng, bỗng cảm nhận một sự ấm áp chạm lên môi mình.

Chuyện này…

Thật đáng xấu hổ, chỉ một nụ hôn nhẹ nhàng của An Nguyên mà lại vô khơi dậy thứ cảm bị kìm nén trong tôi, hòa quyện cùng cồn trong máu.

Không biết vì ngượng ngùng hay do hơi men, tôi chỉ cảm thấy gương mặt mình mỗi lúc một nóng bừng, đỏ ửng từ hai bên má lan ra toàn bộ khuôn mặt.

Lẽ ra tôi nên đẩy cậu ấy ra. Nhưng khi tay tôi vừa chạm vào làn da nóng hổi trên ngực cậu ấy, cảm giác như bị lửa thiêu đốt lập tức lan tràn khắp người, cuối cùng bùng cháy tận trái tim.

Bàn tay vốn định đẩy cậu ấy ra, cuối cùng lại đổi thành vòng qua cổ cậu ấy.

Mọi thứ sau đó, ngoại trừ nụ hôn đầu tiên, đều là do tôi chủ .

Thế

Còn chưa kịp để mọi chuyện đi xa hơn, cửa phòng ngủ bỗng bật mở.

Tiểu Thất, người ban nãy còn ngủ ngáy như sấm, giờ lại tay nắm lấy tay nắm cửa, ngái ngủ chúng tôi, ánh mắt mơ màng như vừa mộng du.

Tôi co rúm người lại trong vòng tay An Nguyên, cả thân thể cứng đờ, ngẩng đầu lên——

Vừa hay đối mặt với ánh mắt của Tiểu Thất.

Thế , dù đôi mắt nàng trợn tròn như chuông, cái vẻ mơ màng trong mắt rõ ràng lên rằng:

Cô ấy còn say.

Quả nhiên.

Cái người mà mỗi lần say đều không giữ phong độ kia, sau khi tôi chằm chằm một lúc, bỗng nhiên ngồi phịch xuống sàn nhà, khóc thút thít không ngừng, còn xoa xoa đôi mắt như trẻ con.

Cô ấy khóc đến mức khiến cả tôi và An Nguyên đều bừng tỉnh.

Tôi ngượng ngùng liếc An Nguyên một cái, không ngờ lại chạm phải ánh mắt đầy ý của cậu ấy.

Chết thật.

Tôi lập tức tránh ánh mắt của cậu ấy, vội vàng chạy đến chỗ Tiểu Thất. An Nguyên cũng nhanh chóng bước theo sau.

“Tiểu Thất,” tôi gọi ấy, vươn tay định đỡ ấy dậy, “Cậu sao thế? Để mình đi rót…”

Ba chữ mật ong nước còn chưa kịp xong, Tiểu Thất đã đẩy tôi ra.

Cô ấy tôi với gương mặt đầy nước mắt, vẻ đau khổ, bi phẫn, hai tay vung loạn xạ, đầu ngón tay suýt nữa đâm vào mũi tôi.

“Vốn dĩ mình đối tốt với cậu như , coi cậu như chị em ruột thịt, mà cậu… cậu lại…”

Nói đến đây, Tiểu Thất bỗng dưng dừng lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...