18
Ngày đầu tiên sau khi chia tay với “mít ướt”, tôi chuyển khỏi nhà , về ký túc xá ở, và nhớ .
Ngày thứ ba sau chia tay, tôi lôi cuốn tiểu thuyết đang viết dở ra, một hơi viết liền 5.000 chữ, vẫn nhớ .
À quên chưa , viết tiểu thuyết là cách mà Ngụy Thanh dạy tôi để xả stress, ban đầu chỉ là để giải tỏa, dần dần tôi… lệch hướng.
Tiếp tục nào: Hai tuần sau chia tay, địch đến tìm tôi nhạo, và tôi vẫn nhớ .
Hứa Mỹ Linh vênh váo, “Tôi đã bảo mà, Lương học trưởng chẳng qua chỉ chơi với thôi.”
Tôi không khách sáo đáp lại: “Có người muốn chơi cùng mà không có cơ hội, Lương Thâm không thèm để mắt tới, đúng không?”
Hứa Mỹ Linh tức đến mức lông mày dựng ngược: “… Chỉ là đồ bỏ đi, còn bày đặt lên mặt!”
“…”
Nhịn, tôi hít một hơi thật sâu.
Mẹ kiếp, nhịn không nổi.
Tôi đứng lên, dứt khoát tặng ta một cái tát.
Hứa Mỹ Linh ôm mặt, sững sờ: “Cô, dám đánh tôi?”
Cô ta định giơ tay đáp trả, bị tôi dễ dàng nắm lấy cổ tay.
Tôi nhướng mày: “Đánh người cần phải chắc, chuẩn, mạnh. Học muội, lực và tốc độ của em kém xa lắm—”
Câu kết liễu, tôi ghé sát tai ta: “Chẳng trách Lương Thâm không chọn em.”
—
Cơn tức dồn nén suốt hai tuần cuối cùng cũng xả hết, tối đó tôi ăn thêm hai bát cơm.
Ăn no quá, rời khỏi căng-tin trường, tôi thong thả đi bộ tiêu cơm.
Haiz, sao tự dưng lại nhớ quãng thời gian mít ướt đứng về phía tôi vô điều kiện thế này?
Dù sao cũng không thể quay lại nữa.
Ngày chia tay, mắt Lương Thâm đỏ hoe, nước mắt đọng nơi khóe mi không chịu rơi:
“Cố Thanh, em giỏi lắm. Chia thì chia! Sau này em có khóc lóc đòi quay lại, cũng không thèm em!”
…
Không nghĩ nữa, càng nghĩ càng buồn, càng đau lòng.
Tôi đi lang thang không mục đích, tâm trạng rối bời, chẳng biết từ khi nào đã bước vào một con đường nhỏ vắng vẻ.
Đi một đoạn, thấy no rồi, tôi định quay đầu về ký túc xá thì bất chợt nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ.
Có người tiếp cận từ phía sau.
Người đó đi nhanh, tôi cảm giác không ổn, định bỏ chạy chưa kịp thì đã bị bịt miệng lại.
19
Đó là một người đàn ông, vóc dáng cao lớn, thân hình vạm vỡ.
Dưới ánh sáng mờ, tôi không rõ mặt ta, có thể ngửi thấy mùi mồ hôi hăng hắc từ người ta.
Tôi nén cảm giác buồn nôn trong dạ dày, cố vùng vẫy, vô ích.
Anh ta dễ dàng khống chế tôi như bắt một con gà con.
Gã lấy ra sợi dây thừng to bằng ngón cái, trói chặt tay chân tôi, vừa vừa hề hề.
Tiếng vang trong đêm tối nghe rợn người: “Mỹ Linh , chỉ cần hủy hoại mày, ấy sẽ ở bên tao.”
Tôi lập tức hiểu ra vấn đề, khẽ lạnh một tiếng.
Thì ra đây là chiêu trò của Hứa Mỹ Linh.
Đi gặp bác sĩ tâm lý nhiều năm, trực giác mách bảo tôi rằng người đàn ông này đa phần không bình thường.
“Cô ta định hủy hoại tôi kiểu gì?” Tôi dò hỏi.
Giọng ta ngây ngô, đần độn: “Mỹ Linh , chỉ cần chụp ảnh khỏa thân của rồi đăng lên mạng trường, sẽ thân bại danh liệt…”
Anh ta che mặt, trông đầy vẻ xấu hổ: “Đến lúc đó, Mỹ Linh sẽ tôi…”
Trong lòng tôi chuông báo vang lên: “Cô ta lừa đấy! Hứa Mỹ Linh là kẻ dối trá! Cô ta thích Lương Thâm, chỉ đang lợi dụng thôi, chứ sẽ không bao giờ thực sự ở bên đâu!”
“Mỹ Linh thích tôi mà!”
Anh ta giận dữ, vung nắm thẳng vào mặt tôi.
Tôi choáng váng, còn chưa kịp định thần, ta đã bắt đầu lẩm bẩm rồi đưa tay giật áo tôi.
Tôi ta chằm chằm, hai mắt đỏ hoe: “Đừng nghe lời Hứa Mỹ Linh! Đây là phạm pháp, biết không?!”
“Không xấu Mỹ Linh!”
Anh ta lại vung một cú nữa. Tôi không tránh , máu từ khóe môi chảy ra.
Tôi bị đánh đến hoa mắt, chân tay bị trói chặt. Tôi chỉ có thể trơ mắt hắn cởi áo khoác và áo hoodie của mình, làn da lộ ra ngoài bị lạnh đến mức tôi rùng mình.
“… Cái này sao cởi ? Sao không thấy nút đâu nhỉ?” Anh ta ngơ ngác hỏi, bàn tay nóng hổi mơn trớn trên da tôi, mò mẫm khắp nơi.
Tôi cảm thấy ghê tởm, không nhịn mà nôn khan vài lần.
Như thể quay trở lại mùa hè năm năm trước, mấy gã lưu manh cũng hành y hệt, đè lên người tôi mà bóp nắn không chút nương tay.
Cặn bã, rác rưởi, đáng chết.
Tôi thực sự, thực sự muốn chết những kẻ này…
20
Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, mắt tôi đỏ ngầu, căm hận hắn chằm chằm.
Hắn vẫn đang mò mẫm tìm nút áo.
Tôi run rẩy giọng , cố dụ dỗ hắn: “Anh… lại đây, tôi sẽ chỉ cách cởi.”
Hắn cúi người tới gần.
Ngay lập tức, tôi lao tới, cắn mạnh vào cổ hắn.
Hắn đau đớn, giáng một cái tát mạnh: “Á! Thả ra!”
Mùi máu tanh lan khắp khoang miệng, tôi không biết là máu của ai đang chảy dọc khóe môi mình.
Hắn bị dồn vào đường cùng, điên cuồng giật tóc tôi. Tôi không còn phân biệt đâu mới là chỗ đau hơn.
Ngay lúc tôi nghĩ rằng hôm nay mình sẽ mất mạng, hoặc tàn phế, thì bất ngờ, da đầu tôi giải thoát.
Có ai đó đá văng hắn ra xa.
“Chết tiệt, dám vào người phụ nữ của tao?!”
Giây tiếp theo, tôi rơi vào vòng tay quen thuộc, ấm áp.
Những ngón tay mát lạnh chạm vào khuôn mặt đầy vết thương của tôi, tôi không nhịn mà rên khẽ: “A…”
“Anh, đến rồi à…” Một cảm giác an toàn tràn ngập, tôi không kìm những giọt nước mắt đã bị nén lại suốt năm năm qua.
Có những giọt nước rơi xuống mặt tôi, Lương Thâm vùi đầu vào vai tôi, giọng khàn đặc, run rẩy: “… Chết tiệt, bọn nó ra tay ác thật.”
“Đừng khóc, em… em không sao…”
Lương Thâm cẩn thận hôn lên trán tôi, tháo dây trói và để tôi tựa vào góc tường.
“Ngoan, chờ một chút, đưa em đến bệnh viện ngay.”
Nói xong, đứng dậy, đá một cú mạnh vào tên kia vừa kịp gượng dậy.
Hai mắt đỏ ngầu, cơn giận dữ như muốn thiêu đốt tất cả.
Nắm của giáng liên tiếp vào mặt gã đàn ông.
Tên đó chỉ có sức mạnh cơ bắp, không hề biết đánh , bị ăn vài cú đã gục xuống, cuộn người lại van xin Lương Thâm tha mạng.
“Đừng… đừng đánh chết hắn,” tôi yếu ớt lên tiếng, “gọi cảnh sát đi.”
Nói xong câu này, tôi ngất lịm.
21
Khi tôi tỉnh lại, đã là chiều ngày hôm sau.
Mở mắt ra, tôi thấy Lương Thâm ngồi bên giường, hai tay chống cằm, mệt mỏi đến mức đầu gật gù như gà mổ thóc.
Anh ấy trông tiều tụy hơn hẳn, chiếc cằm vốn luôn mịn màng giờ lởm chởm râu, quầng mắt thâm đen, tóc tai bù xù.
Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy, Lương Thâm nghe liền mở mắt: “… Tỉnh rồi?”
“Cảm giác thế nào? Còn khó chịu chỗ nào không?”
Tôi nắm lấy tay ấy: “Đỡ nhiều rồi.”
Giữa chân mày của Lương Thâm vẫn còn nét mệt mỏi, giọng lẫn chút ngái ngủ: “Vậy là tốt… tốt rồi…”
“… Hửm?”
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở bàn tay đang nắm lấy nhau của chúng tôi—
“Thanh Thanh…”
Tôi cảm thấy sức lực dần trở lại, khẽ mỉm : “Đúng là trong họa có phúc, chứng sợ đàn ông của em đỡ đi nhiều rồi.”
Đưa mình từ cõi chết trở về, lúc này tôi nghĩ, chắc chắn ánh mắt tôi ngập tràn sự dịu dàng: “Lương Thâm, cảm ơn .”
Lương Thâm cúi xuống hôn lên trán tôi: “Cảm ơn gì chứ—đồ ngốc.”
“Vậy…” Lương Thâm như nghĩ ra điều gì, ánh mắt sáng rực: “Giờ em hôn một cái chứng minh đi, nhanh nào.”
Nói xong, đôi mắt lấp lánh tôi, như một đứa trẻ đang đòi kẹo.
Dễ thương quá, tôi thầm nghĩ.
Tôi theo, nghiêng người qua, nhẹ nhàng hôn lên má .
“Khụ khụ…” Tôi đột nhiên ho khan.
“…” Lương Thâm không hài lòng: “Mặt có độc à?”
“Không phải…” Tôi cố bình tĩnh lại nhịp thở rối loạn: “Là em hồi hộp quá thôi.”
“Thôi rồi, không chấp với em.” Lương Thâm khoát tay, ngay sau đó lại tranh thủ cúi tới hôn trộm tôi một cái.
Tôi không nhịn .
Đột nhiên, trong đầu lóe lên một ý nghĩ: “Tên đàn ông kia…”
Mặt Lương Thâm thoáng chốc lạnh như băng: “Anh đã đánh hắn gần chết, giờ hắn đã vào đồn công an rồi, ít nhất năm năm không ra nổi.”
Tôi không khỏi lo lắng: “Chuyện đó có rắc rối gì cho không?”
Lương Thâm nở nụ ngạo nghễ, ánh mắt sắc bén đầy cuốn hút: “Thanh Thanh yên tâm, hắn phạm tội cố ý thương tích trước. Và người đàn ông của em không phải kẻ bốc đồng, đã ra tay thì tất nhiên sẽ rút lui an toàn.”
Tôi gật đầu. Lương Thâm xuất thân danh giá, mẹ ấy là một nữ cường nhân đúng nghĩa, ông nội khi còn trẻ cũng là một doanh nhân lão luyện. Di sản mấy đời truyền lại đến tay ấy.
Lương Thâm rót cho tôi một ly nước, cúi đầu che đi ánh mắt băng lãnh khó che giấu: “Còn về Hứa Mỹ Linh… sẽ khiến ta phải trả giá.”
Tôi chưa bao giờ thấy một Lương Thâm như . Trong lời của ấy phảng phất mùi máu tanh, như một khối băng sắc lạnh, khiến người khác lạnh đến tận tim.
Tôi ghé sát lại, hôn lên đôi mắt : “Cảm ơn , bảo bối. Nhưng lần này… em muốn tự mình .”
“… Được.” Một lúc lâu sau, Lương Thâm tôi chăm : “Anh sẽ đi cùng em.”
22
Những vết thương trên mặt tôi lành rất nhanh, chưa đầy một tuần đã hết sưng.
Hồi mới nhập viện, mặt tôi sưng húp như đầu heo, Lương Thâm cứ như không thấy, vẫn hôn hít, âu yếm như thường.
Tôi hẹn gặp Hứa Mỹ Linh tại một quán cà phê yên tĩnh, còn Lương Thâm thì ngồi chờ trong xe.
“Học muội quả là có thủ đoạn,” tôi khen ta, “Tên kia chết sống cũng không khai em ra. Đúng là đích thực nhỉ.”
Tay Hứa Mỹ Linh đang cầm thìa bỗng siết chặt đến trắng bệch, ánh mắt lộ rõ sự độc ác không che giấu: “Thật đáng tiếc, lại bình an vô sự.”
Tôi mỉm dịu dàng: “Tôi không đến để cãi nhau với em. Tôi muốn cho em một cơ hội để lại từ đầu.”
Tôi lấy ra từ túi một con dao nhỏ, đặt trước mặt ta.
“Gã đàn ông đó đã tặng tôi hai cú kèm một cái tát. Đổi lại công bằng, em cầm con dao này, tự rạch ba nhát lên người. Chúng ta xong nợ.”
“Hừ!” Như thể nghe câu chuyện , Hứa Mỹ Linh liếc con dao sắc lạnh trên bàn, nhướng mày: “Sửa sai? Chị hoàn toàn không có bằng chứng gì về tôi, tôi sửa cái gì?”
Khuôn mặt xinh xắn của ta tràn đầy vẻ thách thức.
Tôi cúi đầu , chậm rãi khuấy ly cà phê trong tay: “Hứa Mỹ Linh, nữ, 19 tuổi, con một. Bố là quản lý cấp cao tại một doanh nghiệp, mẹ nội trợ, nửa năm trước mang thai, hình như là con trai…”
“Chị định gì?!” Hứa Mỹ Linh ngẩng phắt đầu lên, chằm chằm tôi.
Tôi chớp mắt, mỉm dịu dàng: “Sáu tháng… nếu có chuyện gì bất trắc, em nghĩ đứa bé có giữ không?”
Sắc mặt ta vặn vẹo, hai mắt đỏ ngầu: “Chị dám?!”
Tôi nhấp một ngụm cà phê đen. Đắng quá.
“Em biết không, năm năm trước, có một người cưỡng hiếp tôi. Tôi dùng một con dao rọc giấy ba gã đàn ông trưởng thành bị thương nặng, suýt nữa mất mạng.”
“Em đoán xem, tôi xử lý đó thế nào?”
Hứa Mỹ Linh đờ đẫn tôi, không lời nào.
“Cô ta rằng đó không phải ý của mình. Tôi chẳng thèm nghe. Vẫn dùng con dao này, tôi khiến ta mất đi một cánh tay.”
Hứa Mỹ Linh đập bàn đứng dậy: “Chị đang phạm tội đấy!”
Một vài người xung quanh quay lại . Tôi bật : “Em vội gì thế? Là đó xúi giục người khác cố ý thương tích cho tôi. Đây là tự vệ chính đáng của nạn nhân mà thôi…”
Hứa Mỹ Linh tái mét. Cô ta từ từ ngồi xuống, bàn tay run rẩy không cầm nổi ly cà phê: “Tôi đã đánh giá thấp chị. Sao lại thành ra thế này…”
Tôi đẩy con dao về phía ta: “Ba nhát, không thiếu nhát nào, phải chảy máu. Nhớ chụp ảnh gửi cho tôi.”
“Nếu vết thương quá nông—” Tôi ghé sát vào tai ta, thì thầm: “Thì đứa em trai em mong chờ… có thể sẽ chẳng ra đời đâu.”
“Đồ điên!” Cô ta trừng mắt tôi, khuôn mặt vặn vẹo đầy oán hận.
Tôi phớt lờ, đứng dậy rời đi.
23
Hôm nay trời đẹp, ánh nắng hiếm hoi chiếu lên mặt khiến tôi thoải mái nheo mắt.
“Xong chưa?” Lương Thâm hạ cửa kính xe, nhướng mày tôi.
Tôi mỉm rạng rỡ với : “Xong rồi.”
Từ khóe mắt, tôi thoáng thấy bóng dáng quen thuộc. Quay lại , chẳng thấy gì cả.
“Sao ngẩn ra , lên xe đi.”
Tôi ngồi vào trong, Lương Thâm cúi người thắt dây an toàn cho tôi.
“Ưm… Vừa nãy em hình như thấy Ngụy Thanh.”
“Cái bác sĩ tâm lý đó hả?”
Tôi gật đầu.
Lương Thâm nghiến răng: “Sau này đừng qua lại với hắn nữa. Rõ ràng là hắn có ý đồ với em.”
Tôi bật : “Anh nghĩ gì thế? Ngụy Thanh coi em như em ruột. Bọn em quen nhau năm năm rồi, nếu ấy thích em thì đã từ lâu chứ?”
Lương Thâm ra vẻ bí ẩn: “Đàn ông bọn nhạy lắm. Dù sao em cứ tránh xa hắn ra.”
“À đúng rồi,” Lương Thâm bỗng nhớ ra, “em còn chưa cầu xin quay lại. Vậy là sao? Anh chưa từng bị nào đá bao giờ đâu!”
“Ha ha ha ha ha!”
Tôi đến mức ôm bụng. Đến cuối, tôi cảm thán: “May mà lần này trong họa có phúc, nếu không em thực sự không thể yên tâm ở bên . Chẳng lẽ để hòa thượng cả đời à?”
“Vậy hóa ra em ở bên chỉ vì mê thân thể này thôi à?”
Tôi nháy mắt đầy quyến rũ: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Lương Thâm hừ lạnh: “Làm hòa thượng cả đời đúng là khổ thật, nghĩ đến việc cùng em đi hết quãng đời còn lại, lại thấy vui nhiều hơn buồn.”
Lời tỏ bất ngờ khiến tôi sững lại.
Ánh mắt tôi không hề che giấu, trần trụi đến mức khiến đỏ mặt tía tai.
“Đừng .”
Lương Thâm tức tối , đưa tay đẩy mặt tôi quay sang hướng khác.
“Được rồi, em không nữa.”
Tôi thật sự quay đầu đi.
Chẳng bao lâu, tay lặng lẽ đưa qua, nắm lấy tay tôi, rồi còn nhéo nhéo, bóp bóp.
“Này, tập trung lái xe đi.”
Tôi nghiêm túc nhắc nhở, khóe miệng lại không thể kiểm soát, cứ thế cong lên.
Ngoại truyện của Ngụy Thanh
Lần đầu tiên tôi gặp Cố Thanh là khi ấy đang ngủ, một dáng người nhỏ nhắn cuộn tròn trên chiếc sofa trong phòng tư vấn.
Cô ấy như vừa gặp ác mộng, lông mày nhíu chặt, trán trắng nõn rịn mồ hôi.
Người mắc chứng hưng cảm thường ngủ rất nông, bé nghe tiếng liền mở mắt, tôi bằng đôi mắt lờ đờ ngái ngủ, mà lại nở một nụ .
“Là bác sĩ à, chào .”
Cố Thanh là bệnh nhân đặc biệt nhất tôi từng gặp.
Cô ấy bình thường đến mức khó tin. Nếu chỉ hành và cử chỉ, không ai nghĩ ấy mắc phải căn bệnh tâm lý nghiêm trọng như .
Cô ấy ít , khi người khác lại luôn kèm theo nụ mỉm nhạt.
Cô ấy hợp tác điều trị rất tích cực, mỗi lần kết thúc buổi tư vấn đều lịch sự với tôi: “Cảm ơn , bác sĩ.”
Tôi từng nghĩ, cứ theo đà này, ấy sẽ sớm hồi phục và trở lại cuộc sống bình thường.
Cho đến khi vô thấy màn hình khóa điện thoại của ấy: một bức ảnh cổ tay đang rỉ máu.
“Là ảnh của đó, đúng không?” Tôi hỏi.
“Ôi trời,” ấy thốt lên một tiếng, khuôn mặt lại chẳng có chút bất ngờ nào: “Bị phát hiện rồi.”
Tôi hoàn toàn hiểu rõ này, một người có hàng rào tâm lý cực kỳ vững chắc và giỏi che giấu cảm .
Từ đó, tôi trở thành bác sĩ tâm lý của ấy. Năm năm trôi qua, mối quan hệ của chúng tôi rất tốt, thậm chí còn hơn cả gia đình ruột thịt.
Tôi nhận ra cảm của mình dành cho ấy từ khi nào nhỉ?
Có lẽ là lần ấy đến tìm tôi, kể rằng mình đang theo đuổi một chàng trai rất đẹp.
Cậu ta cao ngạo, chẳng để mắt đến ấy, còn gọi ấy là “vịt ngố.”
Gương mặt thường ngày lạnh nhạt của ấy bỗng rạng rỡ hẳn lên, tôi bật vì không nên lời.
Như thể có thứ gì đó trong lòng tôi nảy mầm, âm thầm lớn lên.
Tiềm thức tôi đã xếp Cố Thanh vào phạm vi của mình.
Ngay cả khi họ thành đôi, tôi vẫn không để ý đến chàng trai kia.
Mấy đứa trẻ ấy mà, chỉ là chơi thôi.
Nhưng khi Cố Thanh đến tìm tôi, xin tôi thuốc an thần để che giấu bệnh của mình, tôi buộc phải đối mặt với sự thật rằng họ nghiêm túc.
Cô ấy cúi đầu thở dài: “Ai có thể chấp nhận sống cả đời với một người vừa sợ đàn ông vừa mắc chứng hưng cảm chứ?”
Tôi thử : “Biết đâu sẽ có người thì sao? Năm năm rồi, chẳng phải em vẫn sống tốt đấy thôi?”
Nhưng tâm trí ấy đã đặt cả vào trai nhỏ của mình, chẳng buồn để ý đến việc tôi cố nhấn mạnh “năm năm.”
Hôm đó, vừa rời khỏi chỗ tôi, trai ấy liền tìm đến.
Cố Thanh sợ đến , tin tưởng tôi đến , lẽ ra tôi nên giữ bí mật cho ấy.
Nhưng tôi không thế.
Tôi kể toàn bộ quá khứ đau thương và trạng tâm lý hiện tại của ấy cho chàng trai kia.
Tôi là một người đàn ông, và tôi có lòng riêng với mình thích.
Tôi mong chàng trai tên Lương Thâm đó sẽ sợ hãi mà bỏ chạy. Trong mắt tôi, cậu ta chỉ là một khuôn mặt đẹp mã.
Nhưng tôi đã sai.
Mọi chuyện sau đó nằm ngoài dự đoán của tôi.
Lương Thâm xử lý rất tốt. Cậu ta đánh gã đàn ông kia gần chết rồi tống vào đồn, chính tôi cũng sẽ thế nếu là mình.
Quả là một người đàn ông thực thụ.
Khi Cố Thanh hẹn gặp đứng sau âm mưu đó, tôi âm thầm đi theo, ngồi cách họ không xa.
Tôi không yên tâm về bé ngốc này, sợ ấy mà điều khó cứu vãn.
May là không có chuyện gì xảy ra.
Tôi theo ấy rời khỏi quán cà phê.
Cô ấy như thấy tôi, cúi đầu gì đó với chàng trai trong xe.
Trước khi lái xe rời đi, tôi ngoái lại ấy lần cuối.
Ánh nắng màu be chiếu lên người ấy, trông thật đẹp.
“Cứ như đi.” Tôi tự nhủ trong lòng.
Cô bé nhỏ của tôi, chúc em xua tan mây mù, mãi mãi rạng rỡ đứng dưới ánh mặt trời.
(Hết truyện)
Bạn thấy sao?