Sau khi quen với học bá số 188, tôi phát hiện ra một bí mật trời.
Bề ngoài thì lạnh lùng, bá đạo, ngầu lòi, bên trong lại là một chàng mít ướt đích thực.
Không cho nắm tay thì khóc, không cho hôn cũng khóc, nước mắt rơi ào ào như thể không mất tiền. Làm như tôi ép ấy tôi .
Ừ thì, tôi có ép thật.
1
Bạn trai học bá của tôi lại bắt đầu giở trò, ồ không, lại bắt đầu nũng rồi.
Lý do là vì ấy tìm thấy mấy bộ tiểu thuyết tôi viết trên một trang web, mà trùng hợp nhân vật chính lại trùng tên với tôi.
Chú ý nhé, nhân vật chính là nam đấy!
Bây giờ ấy nghi ngờ tôi lừa , đòi chia tay, khuyên kiểu gì cũng không .
Lương Thâm mắt đỏ hoe, đôi đồng tử màu hổ phách long lanh nước, trông đáng thương vô cùng.
“Tôi sớm nên nhận ra rồi. Yêu lâu mà nắm tay cũng không chịu, Cố Thanh, em căn bản không thích đàn ông! Chia tay đi!”
Tôi cố kéo ấy về thực tại: “Không thích đàn ông thì em tốn bao công sức theo đuổi gì, hả?”
Lương Thâm lạnh một tiếng: “Chắc là lấy tôi lá chắn che giấu gì đó.”
“Anh à, đừng có suy diễn nữa,” tôi bất lực: “Chúng ta còn cả chuyện đó rồi, còn nghi ngờ gì nữa?”
Lương Thâm chỉ vào điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng: “Thế thì em đi, tại sao nhân vật chính lại tên là Cố Thanh?”
“Cho một thằng đàn ông đội tên em mà mở hậu cung, nào là phòng tắm, cửa sổ, bàn việc… Không ngờ tôi viết văn cũng phết nhỉ!”
Tôi không ngờ ấy đào ra lịch sử viết của tôi: “Nghe em ngụy biện… à không, nghe em giải thích này…”
Cặp mày sắc bén đầy khí thế của Lương Thâm giờ mềm mại vô cùng, đôi mắt đẹp rưng rưng nước, như thể sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.
Tôi đành đầu hàng: “Em sửa, sửa là chứ gì…”
Lương Thâm hài lòng: “Đổi tên nhân vật chính thành tên .”
?
Tôi liếc ấy một cái: “Anh muốn mở hậu cung à?”
2
Mặt Lương Thâm đỏ bừng, chắc là bị tôi chọc giận: “… Em nghĩ ai cũng giống em à!”
“Tôi nhân vật chính, em nhân vật nữ chính, kiểu 1v1 thôi.”
Chiếc cằm hơi hếch của Lương Thâm lộ rõ đường nét, trông kiêu ngạo vô cùng.
Tôi: “…”
“Thôi,” Lương Thâm chợt nghĩ ra gì đó, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, “không sửa nữa, em viết lại từ đầu đi.”
“Sao lại thế?”
“Những cảnh đó… phải trải nghiệm thực tế rồi viết, hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Tôi sững người một lúc, sau đó đỏ mặt mắng: “Anh nghĩ lắm!”
Lương Thâm đầy ẩn ý, cộng thêm khuôn mặt nghiệt kia, đúng là muốn hớp hồn người khác: “Hay là… bây giờ tôi giúp em tìm cảm hứng viết lách nhé?”
Tôi trấn tĩnh, nhảy bật ra xa, vẻ mặt phòng bị: “Anh, không lại gần.”
Chắc bị tôi cho choáng, Lương Thâm chỉ vào tôi, một hồi lâu chẳng gì.
Sau đó, ấy – một mét tám tám – bĩu môi, nằm phịch lên ghế sofa, bắt đầu lăn lộn.
“Ngủ rồi thì sao, em ngủ xong là vứt bỏ tôi, không cho hôn cũng không cho nắm tay. Hu hu hu, Cố Thanh, tôi muốn chia tay với em!”
Tôi nhấn huyệt thái dương, “Tổ tiên ơi, lại khóc nữa à. Tỉnh táo lại đi, là học bá lạnh lùng siêu ngầu của trường C mà…”
Hồi tôi theo đuổi Lương Thâm, ấy kiêu ngạo, độc mồm độc miệng lắm. Ai mà ngờ nhau rồi lại thành mít ướt thế này.
Bị ấy khóc đến đau đầu, tôi cắn răng, đưa tay ra, mặt đầy vẻ cam chịu: “Nắm đi, nắm bao lâu thì nắm.”
Lương Thâm ngừng khóc, ánh mắt sáng rực bàn tay trắng trẻo của tôi: “Thật chứ?”
Tôi vừa định rụt tay lại thì đã chạm phải cảm giác ấm áp.
Bàn tay thon dài của Lương Thâm phủ lên, mười ngón đan chặt.
Toàn thân tôi căng cứng, trong đầu thầm đếm:
Bốn… năm… sáu…
Không ổn.
Tôi vội đẩy Lương Thâm ra, lao vào nhà vệ sinh mà nôn khan.
“…”
Lương Thâm ngồi thẫn thờ, mái tóc xanh lam lộn xộn như sương mù, ánh mắt hơi đỏ, trông ngơ ngác hẳn ra.
Sau khi nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, trai học bá mít ướt của tôi lập tức bùng nổ:
“Cố Thanh!!”
“Tôi muốn chia tay với em!!”
Dường như sợ tôi không tin, ấy bổ sung thêm một câu:
“Lần này là thật!!!”
3
Tôi thích Lương Thâm là do nhan sắc.
Nam thần cao 1m88, vai rộng hông hẹp, chân dài miên man đến mức phi lý.
Đỉnh nhất chính là gương mặt đó: đuôi mắt hơi xếch, mí trong, ngũ quan sắc nét, bên sống mũi có một nốt ruồi nhỏ, kết hợp với màu tóc xanh lam mờ ảo, làn da trắng đến mức phản chiếu ánh sáng.
Là kiểu một lần là không thể quên.
Tôi chưa từng ai, cũng chẳng có kinh nghiệm tán tỉnh. Lương Thâm thì ngược lại, cũ của ấy có thể lập thành một đội bóng, thời hoàng kim một tháng đổi ba lần .
Quyết tâm cưa đổ ấy, tôi lên một trang mạng tìm kiếm: “Làm sao để cưa một bad boy?”
Câu trả lời bình chọn nhiều nhất rằng: “Chỉ cần đủ xinh đẹp, không cần cưa, bad boy tự dán tới.”
Tôi đứng trước gương toàn thân trong phòng tắm, tự kiểm tra lại mình: mặt mộc 8 điểm, trang điểm 10 điểm, eo thon chân dài.
Ghép đôi với Lương Thâm, chắc cũng đủ rồi nhỉ.
Lần gặp chính thức đầu tiên của chúng tôi là ở quán bar.
Dưới tiếng nhạc nền ồn ào, tôi chìa tay ra với ấy:
“Chào , tôi là Cố Thanh.”
Lương Thâm không để ý đến tôi, ấy ngửa đầu uống một ngụm rượu, chất lỏng xanh đậm chảy xuống quai hàm sắc nét, lướt qua chiếc cổ thon dài, cuối cùng biến mất trong cổ áo.
Tôi nhếch môi , lặp lại: “Chào , tôi là Cố Thanh.”
Lương Thâm liếc tôi, khẩy: “… Ở đâu ra con vịt ngố thế này.”
Tôi ngơ trước lời chế nhạo của ấy, thẳng: “Yêu tôi nhé, tôi thích thật lòng.”
Mấy người bên cạnh Lương Thâm trố mắt tôi vì lời tỏ quá thẳng thắn.
Lương Thâm nhấc mí mắt, khẽ hất mái tóc gần che mắt, dáng vẻ uể oải, đúng kiểu công tử đào hoa bất cần đời.
“Cô em, người thích nhiều lắm, nếu mỗi người một lần thì chắc là…”
Lương Thâm nghiêng người tới, đôi môi nhợt nhạt kề sát tai tôi, nhấn mạnh từng chữ:
“Không, chịu, nổi, đâu.”
4
Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, đối diện với ánh mắt vừa ấm ức vừa tự trách của Lương Thâm.
Tôi an ủi ấy: “Không sao đâu, bảo bối, chỉ cần đừng vào em là .”
Lương Thâm: “…”
Tôi thở dài: “Bệnh cũ thôi mà, vấn đề tâm lý, em không thể tiếp thân mật với người khác giới.”
Lương Thâm: “Vậy còn trước đó…”
Anh ấy đang nhắc đến buổi tối trước khi chúng tôi xác định mối quan hệ.
Dạo đó chuyện tôi cưa đổ Lương Thâm đã lan khắp nơi, “Nữ thần băng giá của đại học C chàng học bá độc miệng”, kéo bừa một sinh viên nào trong trường cũng có thể tám chuyện .
Mọi người đều bảo tôi là “chó liếm”, liếm hai tháng mà Lương Thâm vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo, độc mồm độc miệng như cũ.
Không chịu nổi nữa, tôi quyết định tung chiêu lớn ép ấy gục.
Valentine hôm đó, tôi đến quán bar hay lui tới.
Đó là thói quen của Lương Thâm.
Anh ấy rất tốt với những cũ đủ để lập đội bóng: túi xách, quần áo, mỹ phẩm, chi tiền không tiếc tay.
Nhưng ấy chưa bao giờ tổ chức Valentine.
Nghe , vì cha của Lương Thâm mất vào ngày Valentine, mỗi năm vào ngày này, ban ngày ấy đến nghĩa trang tưởng niệm cha, đến tối lại một mình đến quán bar uống rượu giải sầu.
Tôi đội một chiếc mũ len màu trắng kem, khoác áo măng tô nâu dài từ đầu đến chân, ngồi ở một góc ấy uống hết ly này đến ly khác.
Ai mà ngờ , nữ thần lạnh lùng trong mắt sinh viên trường C, nữ thần trong mộng của hội nam sinh, bên trong chiếc áo măng tô là một bộ sườn xám xanh nhạt bó sát, tay áo nhỏ, cổ cao, dài quá gối, xẻ tà đến tận đùi.
Không lâu sau, Lương Thâm say mềm.
Tôi đúng lúc đi tới, dìu ấy ra khỏi quán bar, không quên cầm theo một chai rượu whisky.
Đưa ấy tới nhà nghỉ đã đặt trước, tôi vắt một chiếc khăn nóng lau mặt cho ấy.
Đừng hỏi vì sao không phải khách sạn, hỏi thì chỉ có một câu trả lời: không có tiền.
Lương Thâm ngồi đó, lông mày đậm nét và ánh mắt như bị hơi nóng mờ đi, tóc xanh lam hơi rối, trông vừa lộn xộn vừa quyến rũ.
Anh ấy say đến mức mắt không thể tập trung, tôi một hồi lâu mới lắp bắp :
“Làm… cái gì đấy, vịt ngố? Sao lại là em?”
“…”
Tay tôi đang cởi cúc áo dừng lại, nghiến răng thầm trong lòng.
Rồi tôi rút chai whisky ra, ngửa cổ uống cạn một hơi.
Khi say, Lương Thâm bớt đi vẻ sắc bén thường ngày, ngồi khoanh chân trên giường, đôi mắt ngập nước, cả người mềm mại như một mèo nhỏ.
Anh ấy mở to đôi mắt tròn như mắt nai, tôi uống hết cả chai whisky, sau đó lảo đảo tháo áo khoác ra.
Đường cong uyển chuyển, làn da trắng như tuyết.
“… Làm, cái gì?”
Lương Thâm hỏi lại lần nữa, giọng nhỏ nhẹ.
Cồn bắt đầu thấm, tôi bước chân trần loạng choạng đi đến, không cẩn thận ngã sầm vào chàng trai với gương mặt kiều kia.
“Tất nhiên là rồi—”
Tôi lẩm bẩm, tìm đến đôi môi của Lương Thâm và hôn lên.
5
“Vậy lần đó… là do em uống rượu?”
Lương Thâm mở to mắt, rõ ràng là không tin nổi.
Tôi nhún vai: “Cồn có thể ức chế phần nào cảm giác chán ghét đàn ông của em.”
Lương Thâm không chịu: “Vậy thì bây giờ em uống đi, muốn nắm tay, muốn ôm, muốn hôn!”
Tôi vốn không thể chống lại vẻ nũng nịu của ấy.
Đôi môi đỏ mọng hơi chu lên, đôi mắt ươn ướt, cặp lông mày sắc sảo giờ đây mềm mại đến không tưởng—
Đây là một mặt chỉ tôi mới thấy của ấy.
Nghĩ ngợi chưa đầy một giây, tôi : “Cũng không phải không , trong tủ lạnh có bia, lấy đi.”
Lương Thâm không đậy, như một quả bóng xì hơi, ánh mắt đầy vẻ đáng thương tôi: “… Thôi bỏ đi, uống rượu không tốt cho sức khỏe.”
Tôi bị ấy chọc , bộ thở dài.
“Ghét đàn ông không phải là bệnh, mắc rồi thì chỉ có chết.”
“Ừm…” Tôi giơ ngón tay chỉ vào trán ấy qua không khí.
“… Chết vì Lương Thâm.”
Lương Thâm tôi bằng ánh mắt đầy oán trách: “Nhìn mà không ăn , chẳng phải muốn mạng của sao.”
“…”
Bạn thấy sao?