Chị tôi có trai là học bá.
Để có thể thi đỗ vào trường 985 , tôi đã giúp chị đương với ấy một năm.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi và chị đã đổi lại danh tính.
Ngày nhập học, tôi gặp lại ấy ở Bắc Đại.
Tôi giả vờ không quen biết nhỏ giọng chào: “Anh rể!”
Anh chàng trước mặt nheo mắt:
“Gọi chồng là rể, đây cũng là sở thích của em sao?”
1.
Tần Vọng là một người rất thích “tác vật lý”.
Anh ấy thích bóp eo tôi khi hôn.
Khi bài tập, ấy thích nắm tay tôi.
Thậm chí khi dạy tôi học, ấy còn cầu tôi ngồi trên đùi ấy.
Dù cho ấy có nhiều danh hiệu như “Thủ khoa toàn tỉnh”, “Siêu trí tuệ” v.v.
Cũng không thể che đậy sự thật rằng ấy rất b i en t há i.
Sau này, tôi sợ cái sự b i en t há i của ấy đến phát khiếp.
Ngay sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi liền chặn ấy ngay lập tức.
Tôi tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại ấy nữa.
Không ngờ vào ngày khai giảng, chúng tôi lại gặp nhau.
Thậm chí huống còn có chút rắc rối.
“Tên.”
Lúc này, trong tay Tần Vọng đang cầm một cuốn sổ điểm danh, mặt không cảm đứng ở cửa.
Tận tâm ghi chép những người đến muộn.
Phong thái của ấy chẳng khác gì giám thị cấp ba.
Tôi không ngờ buổi học đầu tiên đã bị ấy bắt gặp đến muộn.
Người này không phải ai khác, chính là trai cũ một năm của tôi!
Tôi không muốn vừa khai giảng đã bị ghi là đến muộn, nên liền nở nụ nịnh bợ.
“Chào rể!”
Sau đó, Tần Vọng dường như bừng tỉnh.
Khóe miệng kéo ra một nụ nhàn nhạt.
“Thảo nào vừa rồi có chút quen thuộc, hóa ra là em ngốc nghếch của Thư Nguyệt.”
Tôi: ?
Anh có lịch sự không đấy!
Ngốc mà cũng đỗ vào cùng một trường đại học với !
Ngốc mà cũng khiến mê mẩn đến nỗi không thể dứt ra!
Tuy nhiên lúc này lựa chọn khôn ngoan nhất chính là im lặng.
“Vì chúng ta đều là người quen, em xem …
Trong ánh mắt chăm của tôi.
Anh ấy tao nhã cầm bút đánh một dấu chéo sau tên tôi.
“Bỏ học một lần.”
“Và đừng gọi tôi là rể.”
“Tôi không thân quen với chị của em.”
Tôi:
…..
2.
Về nhà tôi vô cùng bức .
Tôi không hiểu, cùng là tân sinh viên.
Sao ấy lại có thể gia nhập đội của các chị khóa trên để trở thành “lớp trưởng”.
Còn nắm giữ “quyền lực lớn” trong việc điểm danh và chấm điểm hàng ngày của chúng tôi, đã sớm bước vào “tầng lớp lãnh đạo”.
“Nghe đó là điều kiện mà Tần Vọng đã đề ra với trường học.”
Trước đó tôi cũng biết rằng khi tuyển sinh, trường học có thể nhượng bộ một số cầu của “học sinh ưu tú”.
Nhưng ai mà ngờ học sinh ưu tú lại đưa ra cầu kỳ quặc như !
Tôi thầm trách trong lòng.
Đúng là không hổ danh b i en t há i.
Lên đại học rồi, ấy vẫn lấy việc hành hạ người khác niềm vui!
3.
Tần Vọng là trai của chị tôi.
Để đỗ đại học, tôi giả chị để “” ấy suốt một năm.
Nói là nhau.
Thực ra chỉ là để tận dụng cái đầu học bá của ấy mà học tập.
Tần Vọng không chỉ độc miệng, mà còn rất nóng tính.
“Dạy bao nhiêu lần rồi, cái đầu của em là đổ đầy xi măng nên không lắc sao?”
“Em sinh ra là não bị cắt cùng với dây rốn, giờ phát triển đến mức không hiểu tiếng người rồi phải không!”
“Cánh tay của em còn có vẻ “có văn hóa” hơn cái đầu cứng nhắc của em?”
Nhưng ấy thực sự là học thần, suy nghĩ rõ ràng, logic chặt chẽ.
Mặc dù miệng độc, ấy cũng khá kiên nhẫn.
Dưới sự hướng dẫn của ấy, thành tích học tập của tôi cải thiện rõ rệt.
Vì , lúc đầu mối quan hệ của chúng tôi cũng khá hòa hợp.
Tuy nhiên, sau khi tôi bước qua sinh nhật tuổi 18.
Mọi chuyện dần trở nên không ổn.
Anh ấy lấy lý do tăng cường cảm, đề xuất một cơ chế thưởng khi học tập.
Sai một câu, tôi phải hôn ấy một lần
Xếp hạng giảm, tôi phải ôm ấy năm phút.
Cơ chế càng ngày càng vô lý, cầu càng ngày càng nghiêm ngặt.
Nhưng công sức bỏ ra cũng không phụ lòng người.
Sau một năm chịu đựng bên cạnh Tần Vọng, cuối cùng tôi cũng nhận thông báo trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh.
Sau khi có kết quả thi đại học, tôi liền nhanh chóng bỏ trốn.
Trước khi bỏ trốn, chị tôi .
“Yên tâm đi, chị đã dò rồi, ấy đăng ký vào Thanh Hoa.”
Sau đó tôi yên tâm chơi bời suốt hai tháng.
Cho đến lúc này.
Niềm vui của tôi chấm dứt.
Sau giờ học, tôi tức giận nhắn tin cho chị tôi.
“Chị, không phải ấy thi vào Thanh Hoa sao, sao lại xuất hiện ở Bắc Đại!”
Chị tôi trả lời rất nhanh.
“Àaa, chị không biết, sau đó bọn chị không còn liên lạc.”
“Nhưng gần đây chị lại có trai mới, người Anh, tiếng Anh siêu giỏi.”
“Đợi hai tháng nữa em thi CET-4 và CET-6, chị sẽ kêu ấy giúp em.”
Tôi: ?
Không chịu nổi.
Cảm ơn.
4.
Thứ hai sau giờ học, tôi vừa ra khỏi lớp.
Chợt nghe ai đó gọi: “Thư Nguyệt?”
Thư Nguyệt là tên chị tôi.
Tôi không trả lời, người đó chạy thẳng đến trước mặt tôi.
“Thư Nguyệt … Thư Nhan?”
Anh ta lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó dường như đã hiểu ra.
“Em đến tìm chị em à? Cô ấy thi đỗ vào Bắc Đại, sao không với ?”
Người là Mạc Khiêm Mân.
Mối đầu của chị tôi.
Cũng là “thanh mai trúc mã” lớn lên cùng chúng tôi.
Mạc Khiêm Mân và chị tôi đều là “thiên tài” trong mắt người lớn từ nhỏ.
So với họ, tôi với tư chất tầm thường bị gắn mác “đần độn”.
Thực ra, tôi cũng từng thầm thích Mạc Khiêm Mân.
Anh ta đẹp trai, học giỏi, đầu óc thông minh, ai mà không thích chứ.
Cho đến khi tôi vô nghe lén ta chuyện với chị tôi.
“Em không muốn dạy kèm em mình, sao lại đẩy cho ?”
“Với cái IQ đó, sợ chỉ chuyện thôi, ấy còn không hiểu.”
“Nói thật, nếu không nể mặt em, đã chẳng thèm để ý đến ấy.”
Vì , sau đó tôi dần dần xa cách họ.
“Chị em không học ở đây.”
Tôi không muốn giải thích nhiều, chỉ muốn ứng phó qua loa rồi rời đi.
Không ngờ ta càng tò mò:
“Vậy em đến đây gì, em có nào đỗ vào Bắc Đại sao?”
“Nói thật, giờ em cũng tốt nghiệp cấp ba rồi nhỉ, học tiếp hay đã đi rồi?”
“Không phải , với cái IQ của em thì học kỹ thuật cũng tốt…”
Tôi chưa kịp trả lời thì một giọng nam đột ngột cắt ngang lời Mạc Khiêm Mân.
“Cậu thi đại học bao nhiêu điểm?”
Tần Vọng bất ngờ xuất hiện, Mạc Khiêm Mân liền im lặng.
“684.”
“Ồ, tôi 732.”
Mạc Khiêm Mân chớp mắt, chưa hiểu huống bây giờ.
Sau đó, tôi nghe Tần Vọng với gương mặt không đổi sắc :
“Xin lỗi, tôi nghe giọng điệu của cậu tưởng là một thiên tài đè bẹp Newton, vượt mặt Gauss, đánh bại Archimedes vào học chứ, hóa ra chỉ có .”
Nói xong ấy còn thở dài:
“Dùng điểm của tôi so với cậu, thật sự là dùng đại bác để bắn muỗi, hoàn toàn lãng phí.”
Cách mắng người trơn tru này khiến tôi không kịp phản ứng.
Mạc Khiêm Mân vội viện cớ có việc rồi rời đi.
Kết quả ta vừa đi, Tần Vọng liền chĩa “súng” vào tôi.
“Em là khúc gỗ hay gặp phải con ếch biết nên sợ đến ngớ ngẩn, có miệng mà không dùng thì đem tặng cho người cần đi.”
“Em chỉ là đã quen rồi, IQ của em vốn…”
Lần này đến lượt ấy không hài lòng.
“IQ của em sao? Gặp còn biết gọi rể, tỏ vẻ thân thiết không phải khá lanh lợi sao.”
Tôi mấp máy miệng.
Nhất thời, không thể phản bác!
5.
Thực ra, đã mấy ngày tôi không gặp Tần Vọng.
Dù ấy là lớp trưởng của chúng tôi.
Nhưng nghe vì là “người săn đón”.
Vừa khai giảng, ấy đã tham gia một dự án nghiên cứu.
Gần đây bận đến mức không thể phân thân.
Ban đầu tôi còn mừng thầm vì có những ngày tháng vui vẻ.
Không ngờ ấy lại xuất hiện.
Lần này lại mang đến phiền phức mới.
Anh ấy đến tìm tôi đòi tiền.
Tôi ngơ ngác: “Tiền gì?”
“Chị em nợ tôi 750.”
Tôi không hiểu lắm:
“Chị tôi nợ tiền, đi tìm chị ấy, tìm tôi gì?”
Anh ấy nhướng mày.
“Nợ của chị thì em trả cũng có sao, hai chị em các người định giăng bẫy tôi sao?”
Hai chữ “giăng bẫy” khiến thái dương tôi nhảy dựng lên.
Cảm thấy có chút chột dạ.
“Chị ấy mượn 750 gì chứ.”
Gia đình tôi cũng không đến nỗi nào, chưa kể Thư Nguyệt mỗi năm còn nhận không ít tiền thưởng từ các cuộc thi.
Tôi rút điện thoại định chuyển tiền.
Chợt nghe Tần Vọng nghiến răng ba chữ.
“Tiền, , phòng.”
“Tiền gì cơ?”
Anh ấy nhạt, lấy từ túi ra một tờ hóa đơn.
Ngày 22 tháng 6.
Khách sạn Giang Hải, phòng giường đôi.
Tổng: 1500 tệ.
Sao mà quen thế này….
Nghĩ đến điều gì đó, tay cầm hóa đơn của tôi run lên.
Đợi đã.
Đây chẳng phải là khách sạn tôi đặt sao!
Đúng rồi.
Là tôi đặt cùng ấy.
Trước khi “chia tay”, tôi nghĩ rằng đã bị lợi dụng suốt một năm.
Sao có thể không đòi lại chứ.
Vậy nên tôi đã chơi một vố lớn.
Tôi lừa Tần Vọng đến khách sạn, khi ấy đang tắm.
Tôi đã bỏ trốn!
Tiện thể cuỗm hết quần áo của ấy.
Sau này, mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng thủ khoa, học sinh gương mẫu của toàn tỉnh.
Bị kẹt trong khách sạn mà không mảnh vải che thân, tôi thấy hả hê vô cùng!
Nhưng tôi không ngờ quả báo lại đến nhanh thế này.
Lúc này tôi chỉ có một suy nghĩ, nhất định không thể để ấy biết người đó là tôi.
Tôi bộ trả lại hóa đơn cho ấy.
“Chuyện riêng tư thế này, với tôi không tiện lắm. Hay là, với chị tôi tự giải quyết đi …”
“Cũng .”
Tần Vọng dễ chuyện sao.
Anh lấy lại hóa đơn.
“Vậy tôi chỉ còn cách vạch trần việc chị em trộm đồ lót đàn ông, có sở thích đặc biệt và là một kẻ b i en t há i thôi.”
“Không phải vì tiền, mà là để cảnh báo các em, gặp ấy nhất định phải giữ kỹ đồ cá nhân, ai biết ấy lấy đồ gì.”
Tên đại b i en t há i này còn dám người khác như !
Tôi nghiến răng:
“Được rồi, tôi thay chị ấy trả!”
Tần Vọng vui vẻ lấy điện thoại ra:
“AA đi, tôi mất một bộ quần áo, chị em cũng không thiệt.”
Rồi ấy giơ mã QR danh thiếp trước mặt tôi:
“Thêm , tiện chuyển khoản.”
Tôi định quét mã.
Chợt nghĩ lại, không đúng.
Anh ấy vẫn nằm trong danh sách chặn của tôi.
Tôi mà thêm chẳng phải lộ hết sao?
Tôi nghiêm mặt.
“Xin lỗi, tôi không thêm với trai cũ của chị mình.
Lần này đến lượt Tần Vọng cạn lời.
Anh ấy cắn lưỡi, thu điện thoại lại:
“Tốt, đạo đức tốt đấy.”
“Nếu thế, tiền cứ tạm thời thiếu cũng . Đợi khi nào tôi vui rồi đòi lại, em …Thư Nhan.”
Bạn thấy sao?