Đột nhiên, giọng ta nghẹn lại.
Cô ta như chợt hiểu ra điều gì đó gương mặt vốn đang đỏ bừng vì kích bỗng chốc tái mét, không còn một giọt máu.
Lâm Dao tuyệt vọng lao thẳng lên sân thượng.
Cô ta đứng ở mép tường, gào thét trong cơn điên loạn:
“Vậy thì để tôi chết đi! Dù sao thế giới này cũng chẳng còn ai quan tâm đến tôi nữa!”
Mẹ tôi hoảng loạn tột độ, cuống cuồng quỳ sụp xuống trước mặt tôi, giọng run rẩy:
“Kha Kha, con hãy nhường nó đi mà! Con bé là em ruột của con đấy! Cũng là một mạng người, cũng là một sinh mệnh đang sống sờ sờ kia mà!”
Tôi sang Chu Dĩ Hoài.
Anh đang nín thở tôi, giống như một chó nhỏ sắp bị bỏ rơi—ánh mắt đầy van xin, yếu ớt, không thành lời.
Tôi lạnh lùng từ chối.
Ngay lập tức, Lâm Dao òa khóc nức nở, hoàn toàn suy sụp, gào thét trong cơn điên loạn:
“Rõ ràng chị có hệ thống Thần Tình Yêu, có bao nhiêu người để chọn, tại sao cứ phải tranh giành ấy với em?!”
“Hệ thống! Tao muốn mày trả lại tất cả! Trả lại toàn bộ cho tao!!”
Đột nhiên, trong đầu tôi vang lên giọng điện tử quen thuộc:
【Có xác nhận hủy liên kết với hệ thống không?】
Lâm Dao ngừng khóc, ánh mắt hằn lên từng tia máu, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ:
“Có! Tao muốn hủy liên kết!”
“Lâm Kha! Tao thà để cả hai chúng ta cùng thê thảm, cũng không muốn để một mình mày sống tốt đẹp!”
Lúc này, hệ thống quay sang hỏi ý kiến tôi.
Màn hình hiện lên dòng chữ:
【Bạn có muốn hủy bỏ liên kết với hệ thống Thần Tình Yêu không?】
Tôi… nên chọn thế nào đây?
Tôi lặng lẽ Chu Dĩ Hoài thật sâu.
Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, dường như có cảm giác bất an, đôi mắt mờ mịt, bất lực tôi:
“Em định gì ? Kha Kha?”
Tôi dịu dàng trấn an:
“Sẽ không sao đâu.”
Rồi trong lòng, tôi lạnh lùng trả lời hệ thống:
“Đã … thì tôi đồng ý.”
Thế , người sững sờ lại là Lâm Dao.
Sau khi cả hai hệ thống bị hủy liên kết, Chu Dĩ Hoài không những không “bừng tỉnh hồi tâm”, mà ngược lại càng thêm gắn bó không rời với tôi.
“Không thể nào! Chắc chắn là cái hệ thống chết tiệt kia bị lỗi rồi!”
Cô ta vừa khóc vừa gào, vừa đập ngực dậm chân.
Nhưng trong thâm tâm, ta biết rõ—hệ thống không hề gặp lỗi.
Bởi vì từ ngày hôm đó trở đi, thành tích học tập của ta tụt dốc không phanh, thi trượt liên tục.
Hệ thống Thần Học Tập, đúng là đã bị hủy rồi.
Về sau, vì điểm trung bình quá thấp, ta bị nhà trường khuyên nên thôi học.
Sau khi đưa Lâm Dao xong phẫu thuật và hoàn tất thủ tục thôi học, mẹ tôi cũng hoàn toàn thất vọng về ta.
Bà thu dọn đồ đạc và dọn ra ngoài.
Còn Lâm Dao, giờ đây chỉ biết phát điên trong căn nhà trống rỗng, ngày ngày khóc lóc gào thét, miệng lặp đi lặp lại câu hỏi Tại sao?”, “Tôi muốn lại từ đầu!”, như thể linh hồn ta vẫn mắc kẹt trong một giấc mộng không tỉnh nổi.
Nghe những chuyện đó, tôi không khỏi có chút ngẩn ngơ.
Hai kiếp rồi… ta vẫn chưa hiểu ra.
Dựa vào hệ thống, chẳng bằng dựa vào chính bản thân mình.
Muốn người khác, trước tiên phải học cách lấy chính mình.
Nhưng có lẽ, ta sẽ chẳng bao giờ tin điều đó.
Dù là kiếp trước hay hồi cấp ba, cảm tôi dành cho Chu Dĩ Hoài… ngoài sự đồng cảm giữa hai người thông minh, vốn không hề có một chút rung nào.
Thế nên, hệ thống Thần Tình Yêu vốn chẳng thể có tác dụng với .
“Kha Kha, bên này!”
Trong thư viện, Chu Dĩ Hoài ngồi nơi góc sáng, mỉm rạng rỡ vẫy tay gọi tôi.
Nụ như ánh nắng, vừa chói chang vừa ấm áp.
Tôi ôm sách trong tay, bất giác cũng mỉm đáp lại.
Sải bước nhanh về phía .
Không cần hệ thống.
Bước chân của tôi, vẫn kiên định đi về nơi có ánh sáng.
End
Bạn thấy sao?