Học Bá Bị Tôi [...] – Chương 3

4.

Việc Chu Dự vào phòng thí nghiệm của ba tôi là điều tôi không ngờ tới.

Chủ yếu là mỗi lần tôi tới phòng thí nghiệm của ba, ông đều tôi bằng ánh mắt như thể tôi đã bẩn nơi thiêng liêng này.

Chu Dự , trường nước ngoài trọng nhiều hơn đến những thành quả thực tế từ thí nghiệm, có thể ghi tên vào kết quả là có hy vọng tốt nghiệp.

Tôi thì không mong cậu ấy có thể tốt nghiệp thuận lợi.

Chắc ba tôi cũng không mong .

Ông nhất định muốn từ phía Chu Dự dò xét chuyện hẹn hò giữa tôi và cậu ấy.

“Bác ơi, có tôi bên cạnh chị Xin Xin, bác hoàn toàn yên tâm.” Vừa vào phòng, tôi đã nghe thấy Chu Dự bắn ra một tràng nịnh nọt, “Tụi con bây giờ cảm rất tốt, từ khi con ra nước ngoài đã độc lập hơn nhiều rồi, trước kia không hiểu chuyện, bây giờ thì khác rồi, con còn muốn học bản lĩnh thực sự từ bác, nhiều con ở nước ngoài đều đã đọc luận văn của bác.”

Chu Dự à, tài nịnh nọt của cậu đúng là phát triển kinh khủng.

“Thế thì tốt, học cho tốt vào, mấy chị trong nhóm này đều là học trò xuất sắc nhất của bác, con hãy học hỏi từ họ, đừng vội, từ từ mà nắm vững.” Ba tôi hiếm khi chuyện nhẹ nhàng với Chu Dự.

“Kêu tôi đến đây gì?” Tôi quăng túi xách, chẳng phải không muốn tôi đến đây sao? Không sợ tôi hư học trò cưng của ông à?

“Xin Xin à, Chu Dự cũng ở đây, ba nghĩ con với Chu Dự cùng nhau những việc cơ bản trong phòng thí nghiệm cũng có thể học nhiều thứ.” Ba tôi cũng hiếm khi chuyện nhẹ nhàng với tôi.

Chu Dự nháy mắt với tôi.

Hừ, chẳng phải nhờ công cậu đâu.

“Là ấy?” Chu Dự hỏi nhỏ lại trúng ngay điểm yếu.

Lúc này nam thần Cố vẫn đang chăm vào thiết bị thí nghiệm của mình, chắc chẳng hay biết chuyện gì vừa xảy ra.

Tôi lườm Chu Dự một cái, đừng hóng hớt, nam thần không phải để cậu buôn chuyện.

“Cố học trưởng, có thí nghiệm nào đơn giản không…” Chu Dự bước tới.

“Tìm Tiểu Trương.” Cố Thần lạnh lùng .

Chu Dự quay sang tôi nhún vai.

“Học muội, Chu Dự, thầy bảo tôi dẫn các thí nghiệm.” Tiểu Trương cầm dụng cụ thí nghiệm bước tới.

Thí nghiệm cực kỳ mệt, bắt tôi đứng bên bàn suốt một giờ đồng hồ, đúng là tôi.

Nửa giờ sau, tôi đã chuồn.

Bên ngoài phòng thí nghiệm có một phòng nghỉ.

Tôi muốn uống nước, liền tìm ly giấy, lục mãi không thấy, sau đó thấy một chiếc bình giữ nhiệt quen thuộc.

Đây…

Không phải của tôi sao?

Còn có họa tiết hoạt hình dễ thương, tôi rơi bình giữ nhiệt ở đây lúc nào ?

Là của tôi, vì trên đó có khắc tên tôi.

Tôi không nghĩ nhiều, cầm bình giữ nhiệt đi tới máy nước.

Lúc này, Cố Thần bước vào.

Tôi không để ý, vì tôi đang giận.

WeChat không phải tôi xóa, mà kể cả tôi có xóa, cũng chẳng cần giải thích, dù sao tôi đã thả thính suốt hai năm cũng chẳng thấy nam thần đáp lại.

Phản hồi nhiều nhất là: Tập trung vào học hành, tự trọng.

Được rồi.

Nam thần tôi.

Trên mặt tôi có chữ à.

“Trả lại cho tôi.” Nam thần đọc ra hai chữ từ mặt tôi.

Tôi ngẩn người.

Nam thần chỉ vào bình giữ nhiệt.

Tôi lại ngẩn người, nhớ ra chiếc bình giữ nhiệt này ban đầu mua hai chiếc, kiểu đôi, một chiếc tôi lén nhét vào balo của Cố Thần, đó là ý tưởng của thân tôi.

Nhìn kỹ, đây chính là chiếc tôi nhét cho Cố Thần.

Tôi lúng túng đưa cho ấy, rồi lại rụt tay lại, tôi uống rồi, Cố Thần chắc không cần nữa.

Cố Thần đưa tay ra.

“Thôi để tôi giữ luôn.” Tôi không tin Cố Thần sẽ dùng cái bình giữ nhiệt ngốc nghếch dễ thương này, hồi đó tặng bình giữ nhiệt kiểu này đã khiến tôi xấu hổ chết đi .

Nhìn cái bình này cũng thấy để trên bàn lâu rồi.

Ngay sau đó, Cố Thần trực tiếp đưa tay lấy bình, tôi vô thức hất ra, tay bị giữ lại giữa không trung.

Tôi hơi bối rối, cảm giác từ hôm qua đến giờ, Cố Thần có gì đó khác thường.

Tôi muốn rút tay lại, chỉ là một cái bình giữ nhiệt thôi mà.

Rút không .

Sắc mặt đối phương càng khó coi hơn.

Một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy Cố Thần thở dài, cầm lấy bình giữ nhiệt, mở điện thoại bấm một số.

“Lưu số điện thoại của tôi đi.” Nói xong ấy đi thẳng.

Tôi lưu cái quái gì, lưu rồi lại bị ba mắng tâm tư không trong sáng, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Nhưng tôi phải tìm một lý do hợp lý cho hành bộc phát vừa rồi của Cố Thần, nếu không tôi sẽ ngứa ngáy người.

Rõ ràng, tôi chẳng có chút thành tích nào trong học tập, trong việc phân tích tâm lý nam nữ thì tôi vẫn có chút sở trường.

Tôi nhanh chóng tìm ra đầu mối.

Cố Thần đây là muốn dập tắt hoàn toàn ý nghĩ của tôi, đến cả một cái bình giữ nhiệt cũng không để lại cho tôi mơ tưởng.

5.

Buổi tối đi uống rượu.

Chu Dự, còn có mấy người học cấp ba.

Hiếm khi mẹ tôi đi họp, ba tôi tối nay cũng bận việc, tôi uống say đến mức không biết trời đất.

Lúc tan tiệc, tôi đã hơi lảo đảo.

“Chị, chị không say đấy chứ?” Chu Dự đỡ cánh tay tôi, dìu tôi ra khỏi quán bar.

“Cậu mới say ấy, tôi chỉ là vui thôi.” Tôi không chịu thừa nhận, sao có thể nhận thua trước mặt Chu Dự.

“Có chuyện gì mà vui thế?” Chu Dự vừa gọi xe vừa hỏi.

“Hình như cũng chẳng có chuyện gì đáng vui lắm.” Tôi lắc đầu, tôi cảm thấy nếu tôi chinh phục Cố Thần, chắc ba tôi sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi mất.

“Cũng có một chuyện đáng vui đấy.” Chu Dự bỗng nhiên .

“Chuyện gì thế?” Người đã ngồi vào xe, tôi không nghe rõ Chu Dự trả lời, mắt càng lúc càng mơ hồ, chỉ nghe thấy Chu Dự gì đó mà không rõ.

Đến khi tỉnh lại, một luồng gió lạnh thổi vào.

“Đến rồi, xuống xe thôi.” Tôi nghe thấy giọng của Chu Dự, lờ mờ thấy cổng khu nhà.

Chu Dự luống cuống tay chân, lấy túi, lấy áo chống nắng, lấy điện thoại, cuối cùng cũng dìu tôi ra khỏi xe.

Chu Dự cầm điện thoại lên, dường như định gọi cho ai đó, rồi lại thôi.

“Lên trước đã rồi tính.” Chu Dự chuẩn bị đưa tôi lên.

“Được rồi, tôi tỉnh rượu rồi, cậu về đi.” Tôi vỗ nhẹ vào má Chu Dự, thấy cậu ấy sao mà quen thuộc thế.

“Chị như tôi không yên tâm, tôi ở lại với chị, đợi bác trai về rồi tôi mới đi.” Ánh mắt Chu Dự đầy ẩn ý.

Tôi cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua.

“Chắc là nhà ai không đóng cửa, gió điều hòa thổi ra đấy.” Tôi tự nhủ.

“Đừng để ý điều hòa nữa, lên lầu đã…” Chu Dự vừa vừa định bước, thì trước mặt đã có một người chắn đường.

Vẫn là áo thun trắng, quần thể thao trắng, lạnh lùng cấm dục.

Tôi không biết là ai, cảm giác luồng gió lạnh chính là từ người đó thổi đến.

“Cố học trưởng.” Tôi nghe thấy giọng Chu Dự.

“Thầy bảo tôi xuống đón ấy, cậu về đi.” Giọng Cố Thần còn lạnh hơn gió điều hòa.

Chu Dự lên tầng, đèn nhà tôi sáng. Hơn nữa, Cố Thần rõ ràng là ba tôi bảo ấy xuống đón tôi, giao tôi cho Cố Thần.

“Cô ấy không uống nhiều đâu, chắc là tâm trạng không vui nên uống chút ít thôi, đã hơi say rồi.” Chu Dự sợ tôi về nhà bị mắng, còn đặc biệt giúp tôi.

Thật khó cho cậu ấy còn lo cho tôi lúc này.

Tôi định cảm ơn, lưỡi líu lại.

Tôi không biết mình đã về khu nhà bằng cách nào, trí nhớ đứt đoạn, hoàn toàn vì chuyện xảy ra sau đó quá chấn , khiến tôi bàng hoàng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...