Học Bá Bị Tôi [...] – Chương 1

Tôi đã tán tỉnh học bá lạnh lùng nam thần suốt hai năm, cũng bị bố tôi ghét bỏ suốt hai năm.

Bố tôi : “Một cây cải trắng tốt lành thế này, sao lại để heo nó vầy cho .”

Cải trắng ấy chính là học sinh giỏi nhất mà ông – giáo sư của trường trọng điểm – từng dạy dỗ, còn con heo… chính là tôi, con ruột học dốt của ông.

Bố tôi còn : “Rùa thì phải đi với đậu xanh rồi ép tôi và cậu thanh mai trúc mã, cũng con nhà học bá thân phận là học dốt y như tôi, đi xem mắt. Để hai đứa “tai hoạ” này tự dằn vặt nhau, ông mới yên tâm.

Nhưng học bá lạnh lùng bị tôi tán tỉnh hai năm chẳng chút lòng ấy, bỗng nhiên không chịu nữa.

Anh ấy nắm lấy tay tôi, ấn vào cơ bụng rắn chắc của mình.

“Em không phải vẫn luôn muốn sờ sao?”

Tôi: …

1.

Ba tôi lấy cái chết ra ép buộc, muốn tôi đi xem mắt.

Tôi bám lấy khung cửa, sống chết không buông tay.

“Ba ơi, trên đời này còn có thiên lý không? Con mới 23 tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, sao đã phải đi xem mắt rồi?” Huống hồ đối tượng xem mắt lại là Chu Dự – cậu ấy từ nhỏ tôi đã không ưa nổi.

“Không gả mày đi xem mắt, thì mày sẽ người khác!” Ba tôi có vẻ như ôm chí khí hy sinh, thà con để giữ lễ.

“Chu Dự không đâu, điểm thi đại học còn thua con một điểm, bắt con đi xem mắt với cậu ấy chẳng phải là con sao? Ba giới thiệu con với Cố Thần thì con sẽ đi xem mắt.” Ba tôi túm lấy tai tôi, giận không để đâu cho hết.

“Chính vì sợ mày nó, hôm nay gì cũng phải đi xem mắt, nếu không, khỏi mơ đến chuyện mua xe.”

Cố Thần là học trò cưng nhất của ba tôi, là học viên mà ba tôi hài lòng nhất trong bao khóa nghiên cứu sinh mà ông dạy.

Ba tôi còn phải đi dạy buổi sáng, sau một trận uy hiếp chỉ còn thiếu bò lên cửa sổ, tôi cuối cùng cũng gật đầu.

Dù sao gặp một lần cũng không chết ai, xe vẫn phải mua mà.

Chờ ba đi rồi, tôi định tìm Chu Dự trên WeChat để mắng cậu ta một trận.

Ở nước ngoài không yên phận mà về nước gì, để về hoại đời tôi.

【Chu ngốc, ra đây.】

Chu Dự không trả lời, với thói quen của cậu ta, giờ này chắc vẫn còn đang ngủ.

Nhưng chuông cửa vang lên.

Tôi tưởng ba quên mang theo gì đó.

Mở cửa.

Ơ…

“Ba tôi không có ở nhà.”

Cố Thần đứng ngoài cửa, vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, cái ánh mắt chán ghét giống hệt ba tôi, tỏa ra quanh thân.

Tôi chuẩn bị đóng cửa.

Một bàn tay giữ cửa lại.

Tôi gõ trán mình, chắc ba tôi nhờ ấy đến lấy đồ gì đó.

Tôi quay vào nhà.

“Tự tìm đi, đồ của ba tôi để đâu còn rõ hơn tôi.”

So với sự “nhiệt ” trước kia của tôi, hôm nay ba tôi loạn quá sức rồi. Tôi mệt mỏi cả tâm lẫn sức, quyết định tạm thời không chạm đến “ranh giới cuối cùng” của ba.

Mà cái “ranh giới cuối cùng” ấy giờ đây đang đứng ngay trong phòng khách, tôi không biết ấy vào phòng khách lúc nào, còn nhanh hơn tôi.

Được rồi, chọc không nổi thì tôi tránh đi, tôi định vào phòng ngủ.

Sợ ở lâu tôi sẽ không kiềm chế mình.

Nhưng cánh tay tôi bị kéo lại.

Theo như thường lệ, nếu cái “ranh giới cuối cùng” này – ờ không, phải là “Cố Thần” – nắm lấy cánh tay tôi, tôi sẽ bám theo mà leo lên người ấy.

Áo thun trắng đơn giản, quần thể thao, dáng người cao ráo, ngũ quan tuấn tú, làn da trắng không yếu ớt, còn có cơ bụng, tôi đã từng lén thấy lúc ấy chơi bóng rổ.

Học bá tỏa sáng dưới ánh nắng sân trường, hoàn toàn trúng ngay gu thẩm mỹ của tôi.

Nhưng tôi cau mày, không , nữa tôi sẽ chảy nước miếng mất.

“Thầy … hôm nay em đi hẹn hò?” Cố Thần mở miệng, vẫn không buông tay.

Tôi lập tức tưởng tượng ra vẻ mặt và dáng điệu của ba tôi khi câu này.

“Cưng của thầy, con bất tài của thầy cuối cùng cũng chịu để thầy tống ra ngoài hẹn hò rồi, sẽ không con nữa đâu.”

Không đúng, tiết có vẻ lệch rồi.

“Ờ…?” Tôi gật đầu, đầu óc bắt đầu rối loạn, Cố Thần chủ nhắc đến chuyện này, có nghĩa là gì nhỉ?

Có nghĩa là gì?

Im lặng bao trùm, cánh tay tôi bị treo lơ lửng giữa không trung, không khí căng thẳng khó chịu.

“Còn chuyện em tối qua…” Cố Thần dường như lấy hết dũng khí.

Tôi quay đầu lại, nở nụ khổ càng thảm hơn.

Ai nhắc chuyện tối qua là tôi cáu ngay, vốn dĩ tôi đang trêu chọc Cố Thần rất vui, thì bị ba tôi kéo ra khỏi chăn, đọc sạch nội dung tin nhắn WeChat.

Theo lời ba tôi: không thể nổi, lưu manh cũng không bằng mày lưu manh.

Tôi gì ấy nhỉ?

Tôi chỉ một câu – “Cố Thần, cho em sờ cơ bụng đi, sau này em sẽ không nghĩ mấy chuyện đó nữa.”

Nhân quyền, nhân quyền của tôi đâu rồi. Ở nhà này tôi không có nhân quyền.

Dưới sự cưỡng chế của ba, tôi bị xóa hết WeChat và liên lạc với Cố Thần, lại còn bị sắp xếp hẹn xem mắt nhanh chóng.

Ba tôi : thí nghiệm của Cố Thần đang vào giai đoạn then chốt, ai cũng đừng hòng hư học trò cưng của ông.

“Còn tính nữa không?” Cố Thần hít sâu, cuối cùng cũng ra câu đó.

Tôi sững người, đầu óc càng hỗn loạn.

“Ý gì cơ?”

“Là nghĩa đen đó.” Cố Thần ngắn gọn, đúng phong cách của ấy.

“Sờ cơ bụng?” Tôi nhiều lắm, câu sờ cơ bụng là câu cuối cùng, nhớ nhất.

Trong mắt Cố Thần hiện lên tia sáng trong trẻo, ấy khẽ nhướng mày, không tiếc thẳng tôi, tôi bỗng nhận ra mình lại phạm lỗi với nam thần.

“Cố học trưởng…”

Tay tôi đột nhiên siết chặt, cảm nhận sức mạnh từ những ngón tay của , không một lời kéo tay tôi lướt xuống vạt áo của .

Đầu ngón tay chạm vào cảm giác rắn chắc, mịn màng.

Pháo hoa nổ tung, đầu óc tôi càng loạn hơn.

Tôi ngây người, tay lập tức buông ra, nhanh đến mức như tạo ra ảo giác, khiến tôi phải nghi ngờ vừa rồi là ảo tưởng của chính mình.

“Hy vọng em .” Câu của Cố Thần kéo tôi trở lại thực tại.

“Làm cái gì?” Tôi theo phản xạ hỏi.

“Là nghĩa đen đó.” Cố Thần để lại một câu, xoay người, cầm tập tài liệu trên bàn trà, mở cửa, bước ra ngoài, dứt khoát gọn ghẽ.

Hơ…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...