Hoàng Yến Thế Thân – Chương 1

Tôi là chim hoàng yến thái tử nhà họ Tần là Tần Thâm bao nuôi.

Có lẽ là vì tôi có vài nét giống với mối đầu khi ở nước ngoài của ấy, Thẩm Bạch Liên.

Anh ấy đã chi mười vạn một tháng để bao nuôi tôi.

Nhưng tôi cũng chẳng phải một chim hoàng yến đạt tiêu chuẩn cho lắm.

Tôi nhiều, thù dai, lại thích bịa chuyện.

Mỗi khi Tần Thâm đối xử không tốt với tôi, tôi lại tung tin đồn rằng ấy “không ”.

Cho đến một ngày, chuyện tôi tung tin đồn đã bị Tần Thâm phát hiện.

1

Khi Tần Thâm đề nghị mỗi tháng đưa tôi 10 vạn để bao nuôi tôi, tôi không nghĩ ngợi mà đồng ý ngay.

Do dự dù chỉ một giây cũng là không tôn trọng tiền bạc.

Dù sao thì, con người ta cũng không thể vì chút tự trọng mà từ chối tiền dâng tận mặt như , đúng không?

Huống hồ tôi lại là một sinh viên đại học vừa học vừa , tôi cực kỳ thích tiền.

Dù biết rằng việc bao nuôi chắc chắn sẽ xảy ra vài chuyện không dành cho trẻ em, Tần Thâm lại đẹp trai, môi mỏng, mắt hai mí, khuôn mặt vừa quý phái vừa như có bộ lọc đẹp.

Nếu ấy mà lỡ sa cơ thất thế phải đi trai bao thì cũng chắc chắn là loại mà cả đời tôi cũng không đủ tiền bao một đêm.

Tất nhiên, với thân phận thái tử nhà họ Tần, ấy không đến mức phải chuyện đó.

Sau khi tôi và luật sư của Tần Thâm ký một loạt “hợp đồng bán thân”, ấy ngạo mạn rời đi, chỉ để lại một số điện thoại và địa chỉ.

Là một mê đọc truyện như tôi, những điều này tôi đều hiểu rõ.

Nhưng tôi vẫn hào hứng chia sẻ chuyện này với thân.

Bạn thân của tôi là con trai, là gay, và là “nằm dưới”.

【Bảo bối ơi, tớ báo cho cậu một tin tốt, tớ có tiền rồi.】

Tôi hớn hở, nhanh chóng gõ tin nhắn trên điện thoại để kể tin vui với thân.

【Gì? Cậu trúng số hay đi cướp ngân hàng à?】

【Hì hì, không phải, tớ bao nuôi rồi, mỗi tháng mười vạn. Sao? Tớ đỉnh không?】

Tôi không kìm nụ , miệng nhoẻn rộng, từng ngón tay đếm số tiền.

Nhiều số 0 quá! Khoản nợ gia đình và bệnh của mẹ tôi đã có cứu cánh rồi.

【Wow, chị em ơi, ai nhà nào mắt mù mà lại trúng cậu thế?】

【Nói bậy, sao lại là mắt mù chứ, cùng lắm chỉ là cận thị nặng thôi.】

Tôi nghĩ, vừa rồi Tần Thâm không đeo kính, đi đường cũng thẳng, chắc không bị cận đâu.

【Thôi, không buôn chuyện với cậu nữa, tớ phải lên mạng học cách một nhân đạt tiêu chuẩn đây.】

Kết thúc cuộc trò chuyện với thân, trong lòng tôi vẫn không kìm sự phấn khích.

Mười vạn tệ đấy, nhiều tiền quá!

Tần Thâm bao nuôi, việc học đại học tôi vẫn phải đi, dù sao trượt môn cũng là chuyện phiền phức.

Nhưng lúc tôi tan học lại nhận cuộc gọi từ Tần Thâm:

“Châu Thanh Việt, cho nửa tiếng, đến Tùng Hạc Công Quán.”

Giọng của ta trầm thấp, khàn khàn, mang theo ngữ điệu ra lệnh.

Tôi bề ngoài cố tỏ ra bình tĩnh, trong lòng lại rộn ràng phấn khích.

Cuối cùng, với tư cách là một nhân nhỏ, tôi cũng chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ “giải quyết nhu cầu” cho kim chủ như trong tiểu thuyết.

Đến cổng trường, một chiếc xe sang trọng khiêm tốn đã đợi sẵn.

Tài xế là một chàng trai trẻ, ấy mở cửa xe cho tôi và lái xe đến Tùng Hạc Công Quán.

2

Đã đến Tùng Hạc Công Quán.

Ở nơi đất đai đắt đỏ như Kinh Đô mà còn có cả một khu vườn lớn như , không hổ danh là thái tử nhà họ Tần.

Tôi đẩy cửa bước vào. Lúc này Tần Thâm vừa tắm xong, mặc áo choàng tắm, uể oải nằm trên sofa, tay cầm ly rượu vang. Áo choàng không cài kín, để lộ cơ bụng tám múi đầy quyến rũ thấp thoáng.

Tôi nuốt nước miếng.

Tần Thâm thấy tôi bước vào, khóe môi khẽ nhếch lên , gương mặt điển trai hiện lên biểu cảm tà mị. Giống như một vị đế vương trong đêm tối chuẩn bị sủng hạnh nhân nhỏ.

“Lại đây, sấy tóc cho tôi.”

Giọng khàn khàn của Tần Thâm vang lên bên tai tôi.

Tôi nhớ lại những bài viết đã đọc trên mạng, liền nở một nụ thẹn thùng với .

Tôi bước tới, nhẹ nhàng giúp sấy tóc.

Tóc của trái ngược với con người góc cạnh sắc bén, nó mềm mại như lụa, cảm giác trên tay rất mượt mà. Nếu không nhớ thân phận nhân nhỏ, chắc tôi đã hỏi dùng dầu gội hãng nào rồi.

Bàn tay tôi nhẹ nhàng vuốt lên tóc , cơ thể tiến lại gần ngửi mùi hương nhàn nhạt của thông, thanh tao quý phái.

Tần Thâm khép hờ mắt, gương mặt hiện lên biểu cảm tận hưởng. Trông chẳng khác gì một mèo Siberi đang vuốt ve.

Nhìn theo chiếc áo choàng mở rộng của , đập vào mắt tôi là cơ ngực rắn chắc mà tôi chỉ biết nuốt nước miếng.

Vừa sợ vừa mong chờ, là cảm giác gì đây?

Tóc sấy xong, Tần Thâm mở mắt, bất ngờ nắm lấy tay tôi, kéo tôi từ phía sau vào lòng .

Anh mang theo vẻ cuồng nhiệt vuốt ve lưng tôi, tôi có chút ngượng ngùng, cúi đầu tựa vào lồng ngực rắn chắc của .

Ôi trời, muốn sờ quá đi!

Nhưng tôi chỉ dám nghĩ trong lòng.

“Đi tắm, cho mười phút.”

Tần Thâm đột nhiên buông tôi ra, tôi ngơ ngác một chút, sau đó thẹn thùng đi vào phòng tắm.

Vào phòng tắm, tôi lấy nước tát lên gương mặt đỏ bừng nóng rực của mình.

Lại nghĩ đến thứ “vốn liếng đàn ông” của Tần Thâm mà tôi vừa thấy, mặt tôi càng đỏ hơn.

Trong lòng tôi gào thét: Mẹ nó, ăn gì mà lớn như thế chứ?

Tắm xong, tôi vừa sấy tóc xong, mở cửa phòng tắm ra thì phát hiện Tần Thâm đã đứng đợi sẵn bên ngoài.

Anh kéo mạnh tôi qua, tiện tay lột chiếc áo choàng tắm trên người tôi và ném xuống đất rồi bế tôi thẳng vào phòng ngủ.

Lúc cúi đầu hôn tôi, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt, tôi quay mặt đi, không dám .

Anh dùng tay bóp cằm tôi, ép quay lại, rồi như cơn bão cuốn lấy hơi thở trong miệng tôi.

Nhiệt độ nóng bỏng khiến tôi run rẩy toàn thân.

Bề ngoài thì tôi thẹn thùng, trong lòng lại vui mừng như một con chuột chũi đang nhảy nhót loạn xạ.

Tần Thâm hôn tôi thật lâu, đến mức tôi gần như không thở nổi thì mới chịu buông môi tôi ra, lưỡi từ từ rời khỏi khoang miệng tôi.

Anh thẳng lưng dậy, cởi áo choàng tắm, để lộ thân hình săn chắc đầy quyến rũ.

Tôi cảm thấy máu dồn hết lên mặt, mặt đỏ bừng.

“Thấy hài lòng với những gì mình thấy không?”

Tần Thâm khẽ , cắn nhẹ vào tai tôi, hơi thở ấm áp mờ mắt tôi.

Tôi bị Tần Thâm cuốn vào cảm mãnh liệt, đến mức quên mất bản thân mình là ai.

Cho đến khi Tần Thâm trong khoảnh khắc cao trào, tôi đang nhập tâm hơn cả , nham hiểm ghé sát tai tôi gọi một tiếng “Bạch Niệm!”

Đầu óc mơ màng của tôi bỗng tỉnh táo ngay lập tức.

Tần Thâm mắt đỏ hoe, tôi bằng ánh mắt dịu dàng thương, như thể tôi là duy nhất của đời .

Nhưng vừa nghĩ đến việc đang hình bóng người khác qua tôi, tôi lại muốn bật .

Hóa ra tôi không chỉ là nhân nhỏ, mà còn là thế thân nữa.

Có phải chờ đến lúc chính chủ trở về, tôi sẽ phải đóng vai “tiểu tam” không?

Haha.

Ham muốn trong tôi đột nhiên tiêu tan rất nhiều, ánh mắt Tần Thâm cũng bớt đi sự nhiệt .

Nhưng tôi sẽ không chấm dứt mối quan hệ bao nuôi với Tần Thâm, tôi thiếu tiền, rất thiếu.

Sau một cuộc mây mưa, Tần Thâm lại trở về vẻ lạnh lùng.

Anh tựa người vào giường hút thuốc, bảo quản gia sắp xếp phòng khách cho tôi.

Tôi nằm trên chiếc giường mềm mại trong phòng khách, trong lòng lại chẳng thấy thoải mái.

“Phi, đồ chó Tần Thâm, đồ tra nam, còn chơi trò giống tiểu thuyết tìm thế thân nữa. Mong sớm bất lực đi.”

Cứ tưởng chỉ cần nhân nhỏ của đại lão là đủ, giờ lại phải thế thân. Không chừng đến lúc Bạch Nguyệt Quang trở về còn bị chửi là tiểu tam.

Nghĩ đến đây, tôi giận không chịu nổi. Cầm gối tưởng tượng là Tần Thâm, tôi ném xuống đất rồi đạp mấy cái.

Nhẫn nhịn một chút thì gió êm sóng lặng, lùi một bước lại càng nghĩ càng tức. Tôi mở Weibo, bật chế độ ẩn danh, đăng một bài bóc phốt.

“Trời má, nhà mình ai hiểu không, một đại lão nào đó ở Kinh Đô, một đêm ba lần, mỗi lần ba giây, tôi còn chưa kịp bắt đầu mà ảnh đã xong rồi. Còn trẻ mà yếu hả?”

Cú đêm rất nhiều, chẳng mấy chốc, bài đăng của tôi đã có rất nhiều bình luận.

【A: Ai ai , ba giây, mèo nhà tôi còn bền hơn ảnh.】

【B: Đại lão Kinh Đô, chị em thông cảm đi, tôi cũng từng gặp một người như , đúng là chỉ nuôi mỗi cái dạ dày.】

【C: Cười chết, chị em sao không tìm tôi, tôi gáy gáy mạnh lắm, một tiếng không nghỉ.】

……

Tôi tắt điện thoại, cuối cùng cũng thấy vui hơn một chút, rồi lăn ra ngủ mất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...