1.
Tên ta là Mạnh Thập, ta là Mạnh Bà đời thứ 10 ở Minh Phủ.
Vốn dĩ ta chỉ là một quỷ hồn ở địa ngục, vì Mạnh Bà đời thứ chín, Mạnh Cửu không muốn nữa nên Diêm Vương đã bảo ta tiếp quản.
Công việc của Mạnh Bà rất đơn giản, mỗi ngày nấu canh Mạnh Bà, đứng ở cầu Nại Hà cho những người sắp nhập luân hồi uống.
Có người sống một cuộc đời khốn khổ và mong muốn đầu thai vào một gia đình tốt càng sớm càng tốt. Nhưng cũng có người…
“Ngươi đã chết rồi, khi chết phải uống canh Mạnh Bà để xóa bỏ quá khứ rồi mới có thể đầu thai, ngươi không uống, đây không phải là vi phạm quy tắc sao?"
Hai quỷ sai đang tận khuyên một nương một cách nghiêm túc.
"Ta không uống , uống sẽ quên chàng ấy. Chúng ta đã đồng ý sẽ ở bên nhau đến hết cuộc đời."
Cô nương không muốn uống canh Mạnh Bà, bướng bỉnh ngồi ở đầu cầu Nại Hà.
Thấy người xếp hàng ngày càng nhiều, ta lo mình lỡ mất thời gian nên bước đến gần nàng ấy.
Cô nương trông khoảng mười tám tuổi, xinh đẹp, trang phục trông không giống như con nhà nghèo, loại người này khó thuyết phục nhất, ta đã từng gặp qua rất nhiều người.
"Ta sẽ đợi chàng ấy ở đây. Chúng ta đã đồng ý rằng tam sinh tam thế vẫn ở cùng một chỗ."
"Quỷ hồn ở Minh Phủ trong một thời gian dài sẽ mất hết lục thức, sẽ biến thành một du hồn, cuối cùng sẽ tan thành tro bụi, ngươi có hối hận không?”
Cô nương ngơ ngác ta, như thể nàng không hề mong đợi điều này, lời thề với người lại chợt mang đến cho nàng cảm giác can đảm. Nàng ấy ta kiên quyết và từng lời.
"Không, hối..!"
"Này... thêm cũng vô ích, ngươi tự mình xem đi."
Ta hất tay áo, nàng ấy thấy chỗ trống ban đầu giống như mặt nước gợn sóng, sau đó, một cảnh tượng xuất hiện, trước mặt chúng ta là những ánh đèn và đồ trang trí đầy màu sắc, đó là khung cảnh đám cưới ở nhân gian.
Ngọn nến đỏ rơi lệ, ngôi nhà đầy khách khứa và bè.
“Đưa vào phòng!”
Nam nhân dùng ngọc như ý vén khăn trùm đầu lên, lộ ra khuôn mặt như ngọc.
Người đàn ông mặc hỉ phục đỏ âu yếm dâu cùng hắn bái đường, trong mắt tràn đầy hy vọng về một cuộc sống hạnh phúc sau này.
“Từ giờ trở đi, ta sẽ gọi chàng là phu quân.”
“Tạ mỗ tại đây thề, đời này ta sẽ không bao giờ phụ lòng nàng.”
Hình ảnh dần dần mờ đi, trong nháy mắt biến mất không dấu vết. Ta vuốt thẳng tay áo và nương đầy nước mắt.
“Ngươi rõ chưa?”
Cô nương lắc đầu, như thể vẫn chưa muốn tin. Tại sao người đàn ông rõ ràng đã từng thề thốt với nhau trước đó lại kết hôn với người khác?
Ta đặt bát canh Mạnh Bà vào tay nàng ấy, "Đối với hắn, ngươi đã chết, cuộc sống của hắn vẫn sẽ tiếp tục."
"Quên đi, ta sẽ cho đầu thai vào một gia đình tốt."
Cô nương bưng chén canh Mạnh Bà rất lâu, nước mắt rơi xuống từng giọt một mà không hề hay biết.
Đột nhiên nàng ấy ném bát canh xuống đất và nhảy khỏi cầu, ta muốn ngăn nàng ấy lại đã quá muộn, ta nàng ấy nhảy xuống dòng nước đắng và chịu đựng nỗi đau chia ly mãi mãi.
"Sao ngươi lại thế? Tình thực sự khiến người ta mất trí."
Ta lẩm bẩm mặt nước tĩnh lặng.
2.
Quay trở lại Mạnh Bà Trang, ta uống một ngụm trà lớn, dựa vào cửa sổ, trong lòng vẫn không thể bình tĩnh.
Cô nương đó nhảy một cách quyết liệt, ngay cả khi thấy người mình đã cưới người khác, cũng không chịu cam tâm đầu thai.
Ta không khỏi rùng mình, chữ "" thật đau thương, tuyệt đối không nên vướng vào.
Ta nghĩ ngợi mông lung, hoàn toàn không nhận ra trong nhà có thêm một người, Minh Vương cầm ấm trà tự rót cho mình một tách, vừa uống vào đã phun ra.
Dòng suy nghĩ của ta bị tiếng bất ngờ cắt ngang, ta ngạc nhiên về phía nguồn phát ra âm thanh. Một bộ áo choàng đen không thể che giấu khí chất cao quý, vị quân chủ của Minh Giới, cấp trên của ta.
"Mạnh Thập, trà này mấy ngày rồi mà vẫn không thay mới, có phải cố muốn bổn vương không?"
Minh Vương Diêm Sí tức giận ta, ta hoàn toàn không sợ, ta biết hắn chỉ giả vờ. Ta và hắn cũng đã có mấy trăm năm giao .
Nhớ lúc ta mới vào Minh Phủ, lục thức đều tổn thương, suốt ngày lang thang ở Minh Giới.
Ta không nhớ mình đã du hồn ở địa ngục bao lâu, là Diêm Sí tốt bụng thu nhận ta, để ta không bị tan biến.
Mặc dù ta không nhớ gì về quá khứ, ở đây ta vẫn sống rất thoải mái, Diêm Sí, có thể coi là ân nhân của ta.
"Minh Vương đại nhân, hôm nay ta đã gửi đi mấy vạn quỷ hồn, nếu ngài muốn uống trà thì tự mình đi, tay ta bây giờ không thể nâng nổi."
Diêm Sí không tức giận, thật sự tự mình đi rửa ấm trà và pha một ấm trà mới. Nhìn chén trà trong veo, thơm ngon, ta chống cằm hỏi hắn, "Ngài đến đây là vì chuyện quỷ hồn nhảy vào nước đắng phải không?"
"Thực ra không cần ngươi phải tự mình đến, chỉ cần để quỷ sai truyền một lời là ."
Diêm Sí nắm chén trà uống cạn, ánh mắt sâu thẳm ta, "Nàng ta vì sao nhảy?"
Ta đã kể cho Diêm Sí mọi chuyện, còn tổng kết một câu, "Thế gian vạn vật, cảm là đau thương nhất."
Diêm Sí rất hài lòng với những gì ta , và tuyên bố sẽ viết lại câu châm ngôn cuối cùng của ta để treo lên cho mọi người trong địa ngục cùng đọc. Tất nhiên, dưới sự phản đối mạnh mẽ của ta, hắn đã từ bỏ.
"Mạnh Cửu đã tan biến." Diêm Sí đột nhiên .
"Sao có thể?"
Ta ngạc nhiên há miệng, không thể tin nổi hắn.
"Nàng ấy theo một người đàn ông lên nhân gian, ban đầu cũng sống vui vẻ một thời gian, sau đó, người đàn ông đó cưới nhiều thiếp, dần dần lạnh nhạt với nàng ấy. Nàng vốn sống vì , khi chất dinh dưỡng bị rút ra, thì cũng như hoa tàn héo."
Diêm Sí quay lưng lại, mặc dù đang về Mạnh Cửu, ta luôn cảm thấy hắn đang ám chỉ đến ta.
Khi hắn chuẩn bị rời đi, ta cầu xin hắn cho ta thêm vài người để giúp đỡ, ta thực sự không thể xoay sở nổi.
Hắn hừ một tiếng, để lại một bóng lưng cho ta. Ngày hôm sau, ta mở cửa, thấy ở ngoài cửa có Hắc Bạch Vô Thường như đang đợi suốt một đêm.
Họ ta, ta họ… Sáu ánh mắt chạm nhau, im lặng không một lời…
Bạn thấy sao?