Tôi ngất đi, khi tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Dì Hoàng ở bên cạnh, đã thức suốt đêm để chăm sóc tôi.
Cảm giác toàn thân đau nhức khiến đầu óc tôi có chút mơ hồ.
Dì Hoàng vui mừng hỏi:
“Tư Tư, con tỉnh rồi à?”
Tôi khẽ đậy cổ họng, yếu ớt hỏi:
“Du Bách đâu rồi dì?”
“Cậu chủ tỉnh rồi, bố con và mọi người đã bị bắt. Dì cũng đã báo tin để phu nhân quay về, còn lại thì dì không rõ vì đưa con vào viện rồi ở đây luôn.”
Dì Hoàng ngắn gọn. Tôi nằm đó , miệng đau đến nỗi không thể nổi.
Dì Hoàng xót xa :
“Bố con quá tàn nhẫn, nào có ai đối xử với con mình như . Con yên tâm, phu nhân giận lắm, bà ấy chắc chắn sẽ không để bố con yên đâu.”
Tôi không muốn nhắc đến chuyện này nữa, chỉ giữ im lặng.
Dì Hoàng không thêm gì, tiếp tục ở bên cạnh chăm sóc tôi và còn bảo rằng phu nhân chắc chắn sẽ đến thăm tôi.
Nhưng rồi ba ngày trôi qua, Chu vẫn không tới.
Thay vào đó, quản gia Vương lại tới thăm.
Hôm đó không có mặt ở biệt thự, nên khi đến, xin lỗi trước và hỏi hình vết thương của tôi.
“Con không sao, còn Du Bách thế nào rồi?”
Tôi chỉ quan tâm đến .
“Cậu chủ đang dần hồi phục, chắc không bao lâu nữa là khỏe lại. Hiện giờ cậu chủ đã vài từ đơn giản và cũng biết uống cháo rồi.”
Chú Vương vui vẻ thông báo. Dì Hoàng vỗ tay:
“Tốt quá rồi! Thế này thì ai cũng vui cả, cậu chủ tỉnh lại, Tư Tư sẽ thiếu phu nhân!”
Tôi bật , trong lòng có chút bồn chồn khó tả.
Du Bách khi tỉnh táo sẽ như thế nào nhỉ?
Liệu tôi có không? Tôi vốn là người không muốn kết hôn.
Còn ấy, liệu có tôi không? Trên lý thuyết, ấy còn chưa biết tôi là ai.
Đang suy nghĩ miên man thì Vương ngập ngừng:
“Dạo này biệt thự nhộn nhịp lắm, không biết bao nhiêu người tới chúc mừng cậu chủ tỉnh lại, thậm chí còn có nhiều tiểu thư nhà giàu đến, tôi còn nhận ra một người từng là cũ của cậu chủ…”
“Ý là sao?”
Dì Hoàng hỏi ngay. Chú Vương tôi, gượng:
“Phu nhân chắc cũng không ngờ cậu chủ tỉnh lại, giờ cậu ấy sở hữu một khối tài sản khổng lồ, lại sẽ sớm tiếp quản nó. Phu nhân có thể muốn tìm cho cậu ấy một người vợ môn đăng hộ đối.”
Lòng tôi chùng xuống, lập tức hiểu ra vì sao Chu không đến thăm tôi.
Đúng , ở thành phố này, Du Bách chắc chắn là một trong những người giàu nhất, và gia đình còn có sự nghiệp lớn ở Bắc Kinh.
Còn tôi thì sao?
Chỉ là một người với xuất thân đầy bi kịch và bất hạnh.
Việc Du Bách tỉnh lại đồng nghĩa với vị trí của tôi giờ đây chẳng còn gì cả, thực tế là .
Tôi quay đi, không lời nào. Thấy , dì Hoàng gượng an ủi:
“Tư Tư, phu nhân rất quý con, con là một tốt mà. Mấy ngày nay phu nhân bận nên chưa đến , chúng ta đợi thêm chút nữa nhé.”
Tôi im lặng.
Chú Vương thở dài rồi ra về.
Tôi nằm lại viện thêm một tuần nữa, cuối cùng cũng xuất viện.
Cô Chu vẫn không xuất hiện, Vương cũng không tới nữa.
Dì Hoàng có về nhà một lần, rồi cũng không quay lại, chắc là do Chu không cho phép.
Chỉ có một người giúp việc khác mang tới một chiếc túi nhỏ, bảo rằng đây là phần thưởng cho tôi.
Tôi mở ra, bên trong có một thẻ ngân hàng và một mẩu giấy.
“Tư Tư, trong thẻ có 10 tỷ, mật khẩu là 223451. Cô rất biết ơn sự tận tâm của con, thực sự rất cảm ơn. Hy vọng có duyên gặp lại.”
Giấy không có chữ ký, tôi biết đó là của mẹ Du Bách, Chu Nguyệt Mai.
Tôi cất kỹ và bước ra ngoài, với tâm trạng vui vẻ đi ăn lẩu.
Nồi lẩu nóng hổi như một dấu hiệu cho cuộc sống mới của tôi!
Mười tỷ cơ đấy!
Tôi có thể mua một căn nhà, nuôi một chó, công việc mình thích, và không cần lo lắng mà chuyên tâm thi công chức!
Quá đã!
Chỉ trong hai tháng đã khiến mẹ của một người thực vật trả cho tôi mười tỷ, ha ha ha.
Mải mê tự đắc, tôi bị miếng dạ dày bò trong nồi lẩu bỏng.
Trong tích tắc, tôi bật khóc, trước mắt nhòa đi.
Nóng quá.
Nửa tháng sau, tôi chuyển vào nhà mới, một căn hộ cao cấp sang trọng, tốn của tôi hơn ba tỷ.
Cuối cùng tôi cũng có căn nhà của riêng mình.
Tôi vẫn còn bảy tỷ, với tốc độ tiêu của mình, chắc cả đời cũng không hết.
Đây chính là sự tự tin của tôi.
Bố mẹ tôi không đến phiền nữa, chắc hẳn đã bị Chu cảnh cáo nghiêm túc, tôi thật sự cảm ơn ấy vì điều này.
Nói chung là tôi đã lời to, chẳng mất mát gì.
Tôi cũng không nghĩ về Du Bách nữa, vốn dĩ chúng tôi thuộc về hai thế giới khác nhau, ấy khỏe lại rồi thì nên sống cuộc sống tươi đẹp của mình thôi.
Giờ đây tôi chỉ muốn một việc, đó là thi công chức, kiếm một công việc ổn định!
Mỗi ngày, ngoài ăn uống ngủ nghỉ, tôi đều học, học như điên — độc dưới ánh đèn khuya.
Cuối cùng, sau hơn nửa năm, tôi đạt ước mơ của mình, trúng tuyển vào Sở bảo hiểm xã hội ở địa phương.
Dù công việc là lo thủ tục bảo hiểm cho người ta, tôi rất hài lòng, cứ từ từ mà tiến.
Tối hôm đó, tôi đi ăn lẩu để tự chúc mừng bản thân. Kết quả lại bị miếng dạ dày bò bỏng.
Tôi sững lại, nhớ đến lần trước khi bị bỏng và bật khóc nức nở, bỗng nhiên có chút ngẩn ngơ.
Lần trước vì sao tôi lại khóc nhỉ? Trẻ con cũng đâu có dễ khóc đến .
Lạ thật
Chợt tỉnh táo lại, tôi phát hiện nước mắt đã rơi từ lúc nào.
Đúng là cái miếng dạ dày đáng chết này!
Ăn xong nồi lẩu, tôi bỗng dưng mất hết mục tiêu, giờ thì tôi đã có bảy tỷ và một công việc ổn định, chẳng còn gì để mơ ước.
Bất chợt như bị điều khiển, tôi lên xe buýt, đến biệt thự của Du Bách.
Biệt thự sáng đèn rực rỡ, tôi đi dọc hành lang trong khu, về phía cửa sổ phòng Du Bách.
Đó là khung cửa sổ tôi quen thuộc nhất, nơi tôi từng cùng Du Bách ngắm gió đêm.
Tôi đờ đẫn , thật lâu, chẳng biết mình muốn thấy điều gì.
Cửa sổ vẫn trống trải.
Tôi đang định quay đi thì bất ngờ thấy một người xuất hiện ở cửa sổ, một người đàn ông cao lớn, lạnh lùng, phong trần. Anh ra ngoài, có lẽ chỉ là vô ngó ra.
Thật trùng hợp, ấy thấy tôi.
Bốn mắt chạm nhau, tôi cứng đờ, đó chính là Du Bách.
Anh cũng ngạc nhiên, có chút bối rối, ánh mắt không rời khỏi tôi.
Trong lòng tôi dấy lên sự hoảng hốt, quay lưng chạy nhanh đi.
Chạy ra khỏi khu biệt thự, Du Bách không đuổi theo, có lẽ mất dấu tôi, hoặc cũng có lẽ chẳng hề nhận ra tôi nên không muốn đuổi theo.
Tôi lặng lẽ ra về, lòng nặng trĩu trên suốt con đường.
Hôm nay rõ ràng là một ngày đáng ăn mừng, mà tôi lại để hồn bay mất rồi.
Đêm đó tôi ngủ không yên, suốt đêm chỉ mơ thấy những giấc mơ lộn xộn, khi tỉnh dậy thì gối đã ướt đẫm.
Nhìn ra ngoài, đã là buổi trưa rồi.
Tôi ngồi đó, ngơ ngác không biết mình nên gì, có lẽ nên đến sở bảo hiểm để báo cáo?
Đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Tôi mở cửa ra và thấy dì Hoàng đến.
Tôi sững sờ, dì nắm lấy tay tôi, lo lắng :
“Tư Tư, không xong rồi, cậu chủ lại hôn mê, bác sĩ chẩn đoán là trở lại thành người thực vật rồi!”
Tôi hốt hoảng thốt lên, sao có thể như ? Hôm qua ấy vẫn ổn mà.
“Cậu chủ hôm qua xuống cầu thang quá vội, bị ngã đập đầu, máu chảy đầm đìa…”
Nghe dì Hoàng nghẹn ngào mà tim tôi chợt thắt lại, hôm qua có phải Du Bách định đuổi theo tôi không?
Anh ngốc nghếch quá, lại ngã cầu thang đến mức này!
“Dẫn con đến bệnh viện!”
Tôi không chần chừ, khoác vội áo rồi đi ngay.
Dì Hoàng dẫn tôi đến bệnh viện, tôi phát hiện cả hành lang trước phòng bệnh của Du Bách đầy người.
Toàn là những người giàu có, ai cũng đến thăm , từng người một đứng ngoài hành lang ngóng vào, trong đó có cả vài tiểu thư xinh đẹp, trẻ trung.
Dì Hoàng dẫn tôi vào phòng bệnh, khiến không ít người phải ngạc nhiên.
Vào đến phòng, tôi thấy Chu. Đôi mắt ấy đỏ hoe, ngồi bên giường nắm lấy tay Du Bách khóc nức nở, nước mắt không ngừng rơi.
Lòng tôi cũng thắt lại, chăm vào Du Bách.
Anh vẫn đẹp trai như thế, nằm im như một chàng hoàng tử say ngủ.
Tôi cảm thấy mình cũng sắp khóc, tại sao lại thành ra thế này chứ!
“Phu nhân, tôi đã tìm Tư Tư đến đây rồi, để ấy thử đánh thức cậu chủ xem sao.”
Nghe dì Hoàng , Chu quay lại tôi, nét mặt phức tạp không tả nổi.
Tôi không để ý đến ấy, tự đi tới, cúi xuống bên giường và khẽ :
“Anh , em về rồi, dậy đi nào.”
Du Bách không có chút phản ứng.
Phu nhân khóc càng dữ dội, dì Hoàng phải dìu ấy ra ngoài, để lại tôi một mình.
Bạn thấy sao?