15
Như Tiêu Minh Xuyên đã , SARS không sống qua mùa hè này.
Con người là , dù trải qua thảm họa như thế nào, mọi thứ rồi sẽ dần dần trở nên tốt đẹp.
"Tại sao mình cũng phải thi đại học?" Tiêu Minh Xuyên gãi đầu.
Không biết cậu ta thừa hưởng từ ai, đầu óc ngốc hơn tôi và Tiêu Dã.
"Coi như mô phỏng đi." Tôi vừa kiểm tra đồ dùng học tập vừa .
Cúi đầu xuống, tôi phát hiện Tiêu Dã có vẻ bình tĩnh, tay lại hơi run.
Cậu ấy đã rất nỗ lực, hết các đề trên thị trường.
Có một số đề, có lẽ cậu ấy còn tốt hơn người luôn đứng nhất là tôi.
Nhưng cậu ấy vẫn lo lắng.
Vì cậu đặc biệt quan tâm đến kết quả.
Tôi đưa túi dụng cụ học tập cho Tiêu Minh Xuyên bảo cậu ta đi nhanh, còn mình quay lại ôm Tiêu Dã.
Tôi kiễng chân, thì thầm vào tai thiếu niên.
"Tôi thấy sự nỗ lực của cậu rồi, đừng lo lắng, bất kể kết quả thế nào, tôi đều hứa với cậu."
Hành này thực sự táo bạo.
Nói xong, tôi cũng sợ hãi, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Không thấy khuôn mặt đỏ bừng như mây cháy trên trời, trái tim như muốn nhảy ra ngoài của người thiếu niên.
16
Buổi sáng thi ngữ văn không có cảm giác gì đặc biệt.
Nhưng buổi chiều thi toán, chưa đầy năm phút, trong phòng thi đã có tiếng khóc.
Tôi cũng giật mình.
Không phải vì không , mà là lo lắng cho Tiêu Dã.
Tôi xem từ đầu đến cuối, có một nửa là đề thi Olympic.
Không biết năm nay đề thi tại sao lại như , chắc chắn không phải ai cũng , tôi cũng không suy nghĩ nhiều.
Tiêu Minh Xuyên khóc lóc hai ngày, đề khó quá, có lẽ cậu ta sẽ không đậu đại học, bảo tôi và Tiêu Dã kiếm nhiều tiền, cậu ta chuẩn bị ăn bám.
Ngay sau đó, cậu ta nhớ ra, hình như trước khi xuyên không, có nghe về một kẻ ngốc ăn cắp đề thi, khiến độ khó tăng đột ngột, không ngờ cậu gặp phải.
Sau lời hứa của tôi trước kỳ thi, tâm trạng Tiêu Dã rất ổn định, đã nghe theo lời khuyên của Tiêu Minh Xuyên bắt đầu tự học lập trình.
Người cha dượng nghiện rượu vào đêm giao thừa uống say nằm trên đường, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Lưu Mạn Lệ đã quen với cuộc sống yên bình, tìm công việc đàng hoàng, lại tìm một người đàn ông đứng đắn để sống cùng.
Khi tốt nghiệp, bố mẹ tôi đến thăm bất ngờ, đúng lúc gặp Tiêu Dã và Tiêu Minh Xuyên ở đó.
Họ mở to mắt phân vân mãi. "Cuối cùng ai là của con?"
"Người này ngũ quan trông giống nhà chúng ta!" Mẹ tôi chỉ vào Tiêu Minh Xuyên.
Lúc đó tôi mới nhận ra khi xưa cảm thấy Tiêu Minh Xuyên đẹp trai hơn Tiêu Dã, có lẽ là vì có chút tự luyến.
Tôi ngượng ngùng chỉ vào Tiêu Dã.
"Chào , chào dì!"
Tiêu Dã lễ phép cúi chào.
Bố tôi kỹ một hồi lâu, nhíu mày : "Nhìn gia cảnh cậu thế này chắc không khá, có thể chăm sóc tốt cho con tôi không?"
"Cháu sẽ hết sức mình." Tiêu Dã nghiêm túc .
"Hè cũng đừng gì khác, đến đây học kinh doanh với tôi, không có một xu lương đâu, có không?"
Tiêu Dã lập tức gật đầu.
"Bố, bố đừng bắt nạt người ta." Tôi không hài lòng .
"Vừa mới trưởng thành, tay chân đã hướng ra ngoài rồi!"
Chúng tôi đang chuyện, có người gõ cửa, tự xưng là nhóm tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh.
Chưa mấy câu, người của Đại học Thanh Hoa cũng đến.
Bố mẹ vui mừng không tả nổi, lén thảo luận sẽ tổ chức bao nhiêu ngày tiệc cưới.
Tôi có chút do dự, kiến thức hạn chế, không biết còn có thể đàm phán điều kiện.
Tiêu Minh Xuyên tinh ranh lập tức đứng ra người đại diện cho tôi.
Cuối cùng, qua nhiều lời hay, Tiêu Dã chỉ thiếu hơn hai mươi điểm kết hợp bán kèm với tôi, ai đến trước trước.
Vì , hai tháng sau, như mong đợi, tôi và Tiêu Dã chèo thuyền trên hồ Vị Minh.
Sau này, Tiêu Minh Xuyên rời đi.
Cậu ấy để lại một mảnh giấy, rằng cậu có linh cảm sẽ rời đi, không với chúng tôi.
Cậu ấy viết cho tôi rằng — Hãy quan tâm bố nhiều, nếu không chắc chắn mẹ sẽ hối hận đó. Sau khi sinh con, hãy chuyển nhà và tìm cho con một bé dễ thương nhé!
Viết cho Tiêu Dã là — Đừng tự ti, dù mẹ con là tiên, những con cóc khác càng không xứng, hãy nghĩ nhiều về việc nâng cao giá trị bản thân. À, đừng luôn bạo hành con nữa!
Bạn thấy sao?