Bố tôi ngoài mặt cứng rắn mềm lòng, đồng ý ngay, còn đưa cho tôi năm ngàn đồng mang cho .
Thế là ba chúng tôi lên đường đến Quảng Châu.
Không biết có phải tôi đã mê hoặc Tiêu Dã không mà cậu ấy đã nghe tôi, thay đổi ý định đến gặp mẹ cậu.
Đứng trước ngôi nhà nhỏ với ánh đèn màu hồng, Tiêu Dã đứng ngoài cửa rất lâu không gõ cửa.
Tiêu Minh Xuyên tò mò vào trong qua cửa sổ, bị tôi đ.ấ.m một cái.
"Nhìn nữa, tôi sẽ bảo Tiêu Dã đánh cậu!"
Tiêu Minh Xuyên không phục, "Hai người vẫn là trẻ con, sao lại đánh con!"
Tiêu Dã quay đầu chúng tôi, .
Nụ nhẹ nhàng, rất đẹp.
Cậu hít một hơi sâu, sau đó gõ cửa.
Người ra mở cửa là một phụ nữ trang điểm đậm, mặc váy đỏ.
Ban đầu bà ta quyến rũ, khi thấy chúng tôi, sắc mặt liền trở nên khó coi.
"Không gọi tao về nên chạy xa đến đây tìm tao?! Còn gọi thêm người? Mẹ sinh ra mày chứ không nợ mày! Cút ngay!"
Người phụ nữ còn thêm nhiều lời thô tục, vừa đẩy Tiêu Dã.
Tiêu Dã chỉ giữ chặt cổ tay bà, kiên quyết : "Về với con."
Người phụ nữ mắng ngày càng thậm tệ, thậm chí bắt đầu dùng tay kia đánh Tiêu Dã.
Cuối cùng còn tát vào mặt thiếu niên.
Mặt Tiêu Dã đỏ lên, tay vẫn không buông.
Chuyện càng lúc càng lớn, nhiều người đã vào.
Tôi vội đến bảo Tiêu Dã buông ra.
Sau đó bảo Tiêu Minh Xuyên kéo Tiêu Dã ra xa.
"Cô là ai? Bạn thằng này?"
Người phụ nữ đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
Tôi cau mày, Tiêu Dã đứng sau lưng tôi tức giận : "Bà năng cho cẩn thận!"
Người phụ nữ hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Chưa thấy nó bảo vệ mẹ nó như !"
Tôi không giải thích nhiều, thẳng: "Tiêu Dã sắp thi đại học, về với chúng cháu, nấu ăn dọn dẹp, nửa năm cháu trả hai ngàn đồng."
Năm 2002, lương trung bình của một người chỉ khoảng một ngàn ba trăm đồng mỗi tháng.
Vì tôi không sợ ta không lòng.
Người phụ nữ mắt sáng lên, vẫn nghi ngờ, "Cô bé có nhiều tiền sao?"
Tôi định , Tiêu Dã giành trước: "Không , không thể cho bà ta!"
Nếu không có Tiêu Minh Xuyên ngăn lại, Tiêu Dã có thể đã kéo tôi đi rồi.
Người phụ nữ lại bắt đầu mắng Tiêu Dã vô tâm.
Tôi liền rút năm ngàn từ ví, "Đây là tiền cọc."
Người phụ nữ lập tức vui vẻ: "Thế là xong, hai ngàn không thiếu một xu, tiền vé cũng phải trả, tôi vào thu dọn đồ đạc!"
Tiêu Dã tôi chằm chằm, có chút tuyệt vọng.
Tôi biết, cậu ấy chưa bao giờ tiếp với nhiều tiền như , có lẽ cảm thấy mình không thể trả .
Nhưng không phải tính toán kĩ như .
Cậu ấy đã cứu mạng tôi, bao nhiêu cũng không đủ.
Bố mẹ tôi biết còn cho nhiều hơn, tôi muốn tiền này dùng cho Tiêu Dã.
Trước khi vào nhà, người phụ nữ chế nhạo tôi, dùng cằm chỉ vào Tiêu Dã:
"Thích thằng nhóc đó?"
Tôi vô thức "Dạ" một tiếng.
Sau đó vội lắc đầu.
Tiêu Minh Xuyên hưng phấn vỗ Tiêu Dã, "Tỏ rồi! Con chứng kiến lịch sử rồi!"
Tiêu Dã ngẩn người, mắt sáng rực, mặt đỏ đến tận cổ.
12
Ở bên cạnh Tiêu Dã, có một cảm giác rất an toàn và thoải mái.
Thoải mái như ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên sàn nhà, như mèo con lật bụng kêu ư ử, mềm mại đến tận lòng người.
Cậu ấy thầm lặng, nghiêm túc với cảm, khi gặp khó khăn luôn xông lên phía trước.
Không chỉ , càng gần cậu ấy càng thấy xót xa.
Dù cuộc sống mang lại nhiều đau khổ, cậu ấy vẫn giữ lòng tốt của con người.
Một người như , sao có thể không thích chứ?
**
Sau khi họ trở về khách sạn, tôi đi gặp .
Cô trưởng y tá tại một bệnh viện, công việc vất vả khiến trông già đi nhiều, ánh mắt vẫn sáng ngời.
Nghe lời khuyên của tôi, cầu nhân viên của mình thực hiện đầy đủ các biện pháp bảo vệ.
Tiền mà tôi đưa cho , nhất quyết không nhận.
Tôi đành mua một số vật phẩm đặt tại nơi ở của , lại mua thêm đồ bảo hộ và khẩu trang tặng bệnh viện.
Chúng tôi kịp trở về thị trấn trước ngày khai giảng.
Mọi thứ yên bình như thể chẳng có gì xảy ra.
Tôi và Tiêu Minh Xuyên viết các bài báo về dịch bệnh ở Quảng Châu và các biện pháp phòng ngừa, kèm theo lời khuyên của trưởng y tá bệnh viện hạng ba tại Quảng Châu.
Tôi gửi bài cho tòa soạn, Tiêu Minh Xuyên đăng lên mạng.
***
Thời gian trôi qua vội vã.
Kỳ thi thử cuối cùng đã đến, chúng tôi lại tập trung vào việc học.
Bài toán lớn, câu hỏi đầu tiên.
Tôi mở sách giáo khoa tìm công thức chỉ cho Tiêu Dã xem, cố gắng dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để giảng giải.
Giảng xong, người bên cạnh không có phản hồi.
Tôi cậu.
Cậu đang ngẩn ngơ tôi.
Tôi chỉ vào từ vựng hỏi cậu nghĩa là gì.
Cậu lại ngẩn ngơ ngón tay tôi.
Tôi: …
Bạn thấy sao?