Hoàng Tử Ếch Và [...] – Chương 4

Phương Phương bị tôi hỏi ngơ ngác.

Tôi chỉ có thể hỏi tiếp, "Cậu nghĩ tôi có thích Bùi Vân không?"

"Cậu á, thích cậu ấy sao?"

Cô ấy ngạc nhiên.

Tôi có chút không hiểu.

"Không phải sao? Trong lớp, tôi chỉ rủ cậu ấy đi chơi game, đi xem phim, hơn nữa tháng nào cũng rủ."

"Tôi cứ nghĩ đó là chiến thuật của cậu..."

"?"

"Để ngăn cậu ấy giành vị trí nhất lớp."

"......"

Ơ.

Sao tự nhiên tôi có cảm giác ấy đúng nhỉ?

8

Tay Tiêu Minh Xuyên bị dính đầy mực đen.

Theo lời cậu ấy kể, hồi nhỏ cậu ấy không còn dùng loại bút mực ép này nữa.

Trong các tiểu thuyết xuyên không, những người từ tương lai trở về thường mang theo công nghệ mới nhất để dễ dàng đánh bại mọi thứ.

Tiêu Minh Xuyên lại tỏ ra như một kẻ ngốc.

Chắc là di truyền từ Tiêu Dã.

Không thì sao có người cứng đầu thích ai đó mười mấy năm mà không tỏ chứ?

Tôi đ.â.m đũa vào bát cơm, Tiêu Minh Xuyên rửa tay xong lại gian tà ghé sát tôi.

Lại là chuyện bát quái của Tiêu Dã.

Trong lòng tôi không có chút phản cảm nào, ngược lại còn mong cậu ấy nhanh lên.

"Theo tin tức con nắm , tối nay bố con không ăn trưa, hẹn đám người hôm qua để tìm lại thể diện."

Tiêu Minh Xuyên hào hứng, mặt mày viết đầy sự phấn khích.

Tiêu Minh Xuyên giáo dục an phận thủ thường, từ nhỏ đã học tán thủ*.

(*) Tán thủ: Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do.

Điều này rất phù hợp với quan điểm giáo dục của tôi - không chuyện, không sợ phiền phức.

Năm phút sau, chúng tôi mang theo cơm hộp đến con hẻm nhỏ tối qua.

"Tao có sai không?! Mẹ mày không phải đang việc ở Quảng Châu sao..."

Lời của tên du côn đối diện còn chưa dứt, Tiêu Dã đã đ.ấ.m một cú vào mặt hắn.

Cuộc hỗn chiến ngay lập tức nổ ra.

Tiêu Minh Xuyên đưa hộp cơm cho tôi rồi lao vào cuộc chiến.

Tôi ngẩn người một lúc, thấy hình càng lúc càng hỗn loạn, tôi lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Nhưng điện thoại còn chưa kết nối, trận chiến đã kết thúc, Tiêu Dã và đám đàn em còn chưa kịp thủ thì đám người đối diện đã nằm liệt trên mặt đất.

Tiêu Minh Xuyên tắt điện thoại của tôi, mặt đầy tự hào chờ tôi khen ngợi.

Tôi vỗ vai cậu ấy khích lệ.

Rồi nghe thấy Tiêu Dã không vui : "Tiêu Minh Xuyên, cậu có ý gì? Dạy dỗ người cũng phải có thứ tự trước sau chứ."

Tiêu Dã nghĩ Tiêu Minh Xuyên cũng có thù với đám người này.

Tôi lo hai người cãi nhau, muốn gì đó không biết mở lời thế nào.

Tiêu Minh Xuyên quay lại, vẻ mặt không hề sợ hãi.

Tôi nghĩ vì cậu ấy đánh giỏi nên không sợ.

Không ngờ giây sau, cậu ấy chỉ vào tôi, to với Tiêu Dã:

"Cô ấy lo cho cậu, nhất định bắt tôi đến. Cậu có ý kiến gì?"

Tôi: ?

9

Tiêu Dã ngẩn ra một lúc, khí thế có chút yếu đi.

Cậu lắc đầu, lại lén tôi.

Đám đàn em phía sau cũng nhau không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tiêu Minh Xuyên vung tay lớn tiếng: "Còn đứng ngẩn ra đó gì, gọi chị dâu đi!"

Ba giây sau, hơn chục tiếng "chị dâu" vang khắp con hẻm, tôi giật mình lùi lại.

Cuối cùng chúng tôi vẫn gọi cảnh sát, đưa đám người kia đi.

Tiêu Minh Xuyên vô cùng thân thiết kéo Tiêu Dã về ăn cơm.

Hai người đi phía sau, Tiêu Minh Xuyên cố ý hạ thấp giọng.

"Mẹ bố... à không, là mẹ của cậu, thật sự nghề đó à..."

Tôi ôm trán, lo cậu ta bị đánh.

Nhưng Tiêu Dã không có phản ứng gì quá khích, thậm chí còn khẽ ừ một tiếng.

"Tôi không có ý gì khác, chỉ thấy mẹ cậu chắc hẳn rất xinh đẹp, nhiều người thích."

"Quảng Châu là nơi rất tốt."

"Ừ, bà ấy không dạy cậu vài chiêu sao?"

“Còn 5 tháng nữa là đến sinh nhật Giang Dao, ấy sẽ thành người lớn!”

Đứa con bất hiếu này!

Tôi không chịu nổi nữa quay lại, nghiến răng : "Tiêu - Minh - Xuyên!"

...

Đây là ngày cuối cùng của năm 2002.

Tiêu Minh Xuyên hôm nay cũng tính là đêm giao thừa, phải tổ chức lớn.

Vì thế cậu ấy lấy tiền trong thẻ của tôi đặt một bàn ở nhà hàng tốt nhất trong thành phố.

Trong phòng chỉ có ba chúng tôi.

Tôi nằm trên bàn viết bài thi, nghe đứa con khuyên bố đi học, cảm thấy khá buồn .

Hình như Tiêu Dã có uống vài ly, môi đỏ răng trắng, mắt phủ lớp sương mờ, khóe mắt hơi đỏ.

Cậu ấy luôn lén tôi.

Khi tôi lại, ánh mắt cậu nhanh chóng dời đi khiến tim tôi vô cớ đập nhanh hơn.

Bên ngoài cửa sổ, có người đốt pháo hoa.

Pháo hoa khổng lồ thắp sáng cả bầu trời.

Tôi và Tiêu Dã đến ngây ngốc.

Tiêu Minh Xuyên lại không mấy quan tâm, bấm điều khiển muốn cho chúng tôi xem pháo hoa ở cảng Victoria.

Cậu ấy tìm đài truyền hình Phượng Hoàng ở Hong Kong, chẳng có gì.

Cậu ấy lẩm bẩm thời gian chưa đến.

Đếm từng năm từ 2002, 2003...

Đột nhiên như nhớ ra điều gì.

Cậu ấy đột ngột đứng dậy, mặt tái nhợt, miệng mấp máy không phát ra tiếng.

Nghe mấy lần, tôi mới nhận ra cậu ấy  - SARS.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...