"Con thật sự là... con trai của mẹ à?" Tôi cậu ta với vẻ mặt phức tạp.
Nghĩ mà xem, tôi là một chưa kết hôn, mà con trai đã gần 1m8 rồi.
Tiêu Minh Xuyên gật đầu mạnh mẽ, giơ tay định ôm tôi lần nữa, mắt đầy nước như một chó hoang vừa tìm lại nhà.
"Vậy lần này con đến là để..."
"Tất nhiên là để tác hợp mẹ và bố, đuổi kẻ thứ ba Bùi Vân đi!" Tiêu Minh Xuyên siết chặt nắm .
"Không sớm."
"Vậy thì để hai người từ từ."
***
Tôi nghĩ cậu ta chỉ .
Ai ngờ tối đó...
Tiêu Minh Xuyên dẫn tôi vào một con hẻm nhỏ, nhặt đại ca trường Tiêu Dã một thần đầy m.á.u me.
4
Đèn đường cũ kỹ mờ ảo, thiếu niên dựa vào tường, tay yếu ớt buông thõng xuống đất.
Chất lỏng màu đỏ trộn lẫn với bùn đất, toàn thân cậu ta trông vô cùng thê thảm.
Hoàn toàn không còn vẻ uy nghi và hào quang thường ngày ở trường học.
"Gọi 120 đi." Tôi lấy điện thoại ra.
Tiêu Minh Xuyên lại nắm lấy tay tôi, "Bố con không trả nổi tiền viện phí, chắc chắn sẽ trốn đi."
"Vậy mua ít thuốc rồi đưa ông ấy về nhà? Giờ vẫn chưa muộn, để con hỏi thầy Vương địa chỉ."
Tiêu Minh Xuyên lại giữ tôi lại một lần nữa.
"Gã cha dượng ngu ngốc đó của bố con còn chưa chết, đưa ông ấy về thì có khi bị đánh tiếp thì sao?"
Tôi suy nghĩ một lúc, về phía Tiêu Minh Xuyên, "Vậy... mang về nhà?"
Đôi mắt cậu con trai sáng rực lên.
Tôi nghiến răng căm tức.
Biết ngay là cậu ta chờ tôi câu này mà.
"Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, huống chi là cứu bố con, tức là cứu cả con sau này, mẹ, mẹ đúng là bậc thánh rồi!" Tiêu Minh Xuyên toe toét với tôi, rồi đỡ Tiêu Dã lên lưng.
Tiêu Dã trên lưng nhăn mày đau đớn, cố gắng cử .
Nhìn thấy vết thương lại bắt đầu rỉ máu, tôi vội vàng giữ lấy cậu ta. "Cậu cố chịu một chút, lát nữa sẽ mua thuốc giảm đau cho cậu."
Thiếu niên đột nhiên mở mắt, đôi mắt đen láy thẳng vào tôi, trong mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh.
Tôi không hiểu ánh mắt đó có ý nghĩa gì.
Nhưng tim tôi đập lỡ một nhịp vì ánh mắt đó.
Không dám lại.
Vì để tiện cho việc học, bố mẹ đã cho tôi một căn nhà gần trường.
Bình thường chỉ có người giúp việc đến.
Tôi xuống lầu mua thuốc sát trùng, bông băng và thuốc giảm đau.
Khi quay lại phòng, tôi thấy Tiêu Minh Xuyên đang ôm mũi bị đánh, co ro trong góc.
Tiêu Minh Xuyên mở miệng, suýt nữa gọi tôi một tiếng "mẹ", bị tôi trừng mắt nên đành ngừng lại.
Nhưng vẫn uất ức mà than thở với tôi, "Ông ấy đánh con!"
Tiêu Dã khoanh tay, nhíu mày, Tiêu Minh Xuyên với ánh mắt khinh bỉ.
Thấy ánh mắt tôi đầy thắc mắc, Tiêu Dã khàn giọng giải thích: "Cậu ta cố cởi áo tôi."
Nghe như thể Tiêu Minh Xuyên là một kẻ biến thái .
Tiêu Minh Xuyên lập tức nổi giận. "Lão già này! Ông thật không biết tốt xấu! Ông không cho mẹ cơ bụng sáu múi của ông thì sao bà ấy cảm ?! Ông không cho bà ấy thấy vết thương thì sao bà ấy thương ông ? Ông không gì cả thì sao quyến rũ bà ấy?! Nhà này không có con sớm muộn gì cũng tan! Cứ mặc cái áo rách đó thì không có vợ cũng đáng đời!!"
Tiêu Dã bị đến đỏ bừng mặt, muốn xuống giường đánh Tiêu Minh Xuyên.
Tôi: Sao? Quyến rũ ai? Tôi sao?
5
Thiếu niên cởi áo sơ mi, khuy không cài hết, nhẹ nhàng di chuyển lại lộ ra mảng n.g.ự.c săn chắc trắng lạnh.
Nhớ lại lời Tiêu Minh Xuyên vừa , mặt tôi nóng bừng lên.
Bên ngoài đã khuya.
"Đừng loạn nữa, trước tiên bôi thuốc đã." Tôi cố tỏ ra bình tĩnh.
Hai người yên lặng, Tiêu Dã chầm chậm đi đến trước mặt tôi, nhận lấy thuốc từ tay tôi, nhẹ nhàng cảm ơn.
Lúc này tôi mới nhận ra chân cậu ta cũng bị thương.
Tôi lập tức bước tới đỡ cậu ta về giường, khi chạm vào cánh tay cậu ta, tôi rõ ràng cảm nhận cơ thể cậu ta đang cứng đờ.
"Để tôi tự ."
"Để tôi giúp cậu bôi thuốc, lưng cậu cũng bị thương rồi."
Có vài vết d.a.o cắt rách áo. Máu chảy ra, nhuộm đen áo sơ mi thành màu đỏ sậm, tôi thấy hoảng hốt. "Hay là đến bệnh viện đi..."
Tiêu Dã lắc đầu, chỉ tay về phía Tiêu Minh Xuyên co ro trong góc, "Cậu ta giúp tôi bôi thuốc, không sao đâu, cậu về ngủ trước đi."
"Tôi không muốn! Ông vừa đánh tôi!"
Tiêu Minh Xuyên phản đối lớn tiếng.
Kết quả là Tiêu Dã chỉ cần lườm một cái, cậu lập tức im bặt.
Khi tôi, ánh mắt lạnh lẽo đột nhiên biến mất, dường như tăng thêm vài phần ngoan ngoãn.
Tôi lúng túng gật đầu, "Có gì thì gọi tôi."
Tôi quay người đi, sau lưng vang lên tiếng Tiêu Minh Xuyên lẩm bẩm.
"Cơ hội tốt mà ông không biết nắm bắt..."
"Chỉ biết bắt nạt tôi!"
Tiêu Minh Xuyên càng càng giận, vô thức mạnh tay hơn.
Trong phòng, tiếng thở của thiếu niên trở nên nặng nề hơn, như đang chịu đựng đau đớn khủng khiếp.
Nghe thấy âm thanh đó khiến tôi không yên tâm, lửa giận bùng lên.
Tôi không kìm quay lại quát: "Nhẹ tay thôi! Không thì để tôi ."
Hai người đều sững sờ, Tiêu Minh Xuyên thấy mồ hôi lạnh trên trán Tiêu Dã lập tức xin lỗi rối rít.
Tiêu Dã thì tôi một cái, sau đó vùi đầu vào gối, tai đỏ bừng.
Đại ca trường này, dường như lại ngượng ngùng rồi.
Bạn thấy sao?