11
Hôm sau, phụ hoàng trong triều đề xuất lập thái tử Chu chính phi của ta.
Thì ra hôm qua, người chẳng hiểu gì cả.
Phụ hoàng sốt sắng kéo ta đến trước mặt thái tử Chu.
“Một bên là hoàng thái nữ, một bên là thái tử, các con chính cung của nhau, hoàn toàn không mâu thuẫn mà.”
Vốn luôn giữ lễ, hoàng huynh hôm nay trong văn võ bá quan, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Thái tử Chu một câu “Ta không đồng ý,” rồi cũng đuổi theo.
Phụ hoàng gãi đầu, quay sang với ta: “Nữ nhi à, ta đã giúp con rồi, xem ra hắn không để ý đến con.”
Giang Hành Châu nghe tin, xông vào đại điện, đúng lúc nghe câu này.
Hắn thất vọng ta, lồng ngực phập phồng vì tức giận, hừ một tiếng nặng nề, rồi mạnh tay đóng sầm cửa Kim Loan Điện.
Cánh cửa lớn mà phải cần hai ba người hợp sức mới từ từ đẩy .
Phụ hoàng gượng: “Tiểu Giang, sức cũng mạnh đấy chứ.
Ta vội vàng chạy theo.
Giang Hành Châu đã ở bên giường, thu dọn đồ đạc.
“Ngươi không thích ta, dù ta có uống bao nhiêu thuốc cũng chẳng ích gì.
Thà rằng để ta đi ngay bây giờ, còn hơn chờ đến lúc ngươi tìm người có thể sinh con rồi đuổi ta đi.”
Ta đứng ở cửa.
Nhìn hắn thu dọn, trong lòng ta cảm thấy không thoải mái.
“Giang Hành Châu, trước tiên ngươi hãy đặt chiếc yếm của ta xuống.”
Giang Hành Châu nắm chặt tấm vải trắng, giận dữ đáp lại: “Hoa trên đó do ta thêu, chẳng lẽ ta không thể mang đi sao?”
Ta: “…”
Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao hắn cứ khăng khăng ngồi ở nhà thêu hoa.
Giang Hành Châu thấy ta im lặng, liền tiến lại gần: “Trên người ngươi, còn một chiếc nữa.”
Ta thật muốn lập tức lấy ra, ném thẳng vào mặt hắn, lại sợ hắn khoái chí.
Ta chỉ có thể : “Ngươi nhất định phải như sao?”
Giang Hành Châu : “Ta đã gả cho ngươi, đã tiêu hết tiền bạc, ngươi chẳng cho ta danh phận, cũng chưa từng phòng với ta.”
Ta cảm thấy vô cùng bất lực, hắn hết tiền là do khoe khoang chứ có phải vì ta đâu.
Giang Hành Châu lau nước mắt nơi khóe mắt.
“Chỉ vì ngươi ngươi thích ta, nên ta uống biết bao nhiêu thuốc.
Thái y còn bảo ta không có vấn đề gì.
Ta nghi ngờ có khi vấn đề là ở ngươi.
Nhưng tất cả những điều này không quan trọng.
Nếu ngươi thích người khác, ta sẽ rời đi.”
Hắn bộ muốn đi.
Dù biết phần lớn là hắn giả vờ, ta vẫn kéo hắn lại.
“Thuốc không cần uống nữa.
Ta sẽ với phụ hoàng rằng ta chỉ thích ngươi, đến cả ngôi vị hoàng đế ta cũng không cần.
Được chưa?”
Giang Hành Châu lập tức quay người.
Hắn phấn khởi hỏi: “Thật chứ?”
Ta gật đầu.
Chủ yếu là ta sợ hắn mang cả yếm, nội y và tất của ta đi mất.
12
Thái tử Chu đến cầu hôn với phụ hoàng.
Hắn muốn cùng hoàng huynh hòa thân.
Phụ hoàng lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Khi người tỉnh lại, hoàng huynh đã quỳ xuống nhận lỗi, ta và hoàng tỷ cũng đứng bên cạnh.
Phụ hoàng vô cùng tức giận.
“Khi ngươi quen hắn, hắn là thái tử, ngươi cũng là thái tử. Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì?”
Hoàng huynh cúi đầu, không rõ nét mặt, lặng thinh không .
Phụ hoàng tức đến bật .
“Ngươi đúng là không xứng vua.
Bỏ mặc giang sơn để đi phi tần cho người mình thích.
Ngươi nghĩ đó là , trẫm chỉ thấy nực đến cực điểm!”
Ta nhớ rõ, phụ hoàng biết hoàng huynh thích nam nhân, cũng chưa từng giận dữ đến mức này.
Phụ hoàng đưa ra hai lựa chọn.
Thứ nhất, hoàng huynh phải đồng ý hòa thân, và từ đó cắt đứt quan hệ thân với chúng ta.
Thứ hai, từ chối thái tử Chu và có thể tiếp tục ở lại hoàng thành.
Hoàng huynh chậm rãi đứng dậy, cung kính hành lễ với phụ hoàng.
“Phụ hoàng, nhi thần đã hiểu.”
Hoàng huynh nhanh chóng đưa ra quyết định.
Chỉ sau một đêm, tường Đông Cung không chỉ xây cao hơn mà còn cắm đầy gai nhọn dày đặc.
Thái tử Chu đứng dưới bức tường.
“Vậy, vẫn là không thích ta sao?”
Lại ba ngày nữa trôi qua.
Bức tường dài mấy trăm mét của Đông Cung, ngoài những mũi gai bạc, còn mọc đầy những bông hồng leo trắng hồng nở thành từng chùm.
Rất nhiều người đi ngang qua nơi đó.
Khi Trần nương đi qua, nàng kéo hoàng tỷ cùng lại xem.
Khi Giang Hành Châu đi qua, hắn ngắt một nhánh mang tặng ta.
Khi Lý công công đi qua, ông cầu điều tra nghiêm ngặt an ninh trong hoàng cung.
Khi phụ hoàng đi qua, người bảo Lý công công đừng xen vào chuyện không đâu.
Khi ta đi qua, ta sai người sửa lại đoạn Giang Hành Châu đã ngắt.
Thái tử Chu đã rình chờ suốt nhiều ngày, người hắn thực sự muốn gặp, chưa từng ra xem lấy một lần.
Thái tử Chu từ bỏ việc hòa thân.
Ngày đoàn sứ thần Chu triều rời khỏi kinh thành, họ không quên gửi tặng hoàng huynh một chiếc xe ngựa.
Bên trong xe ngựa, toàn là hoa hướng dương, rực rỡ, nồng nhiệt.
Chiếc xe dừng trước cổng Đông Cung, ba ngày ba đêm.
Không ai đến nhận.
13
Giang Hành Châu muốn lấy cả chiếc xe ngựa về tặng ta.
Ta nghiêm khắc ngăn cản hắn.
Trần nương dậm chân: “Hắn thật lãng mạn, chỉ tiếc lại là nam nhân.”
Hoàng tỷ nắm trong tay một đóa hoa hồng, lại dỗ dành khiến Trần nương vui vẻ trở lại.
Chúng ta mấy người núp trong bóng tối theo dõi suốt ba ngày.
Đêm khuya ngày thứ ba, hoàng huynh cuối cùng cũng xuất hiện.
Hắn khoanh tay trước ngực, như đang tự với chính mình.
“Vì ngươi, ngay cả thái tử ta cũng không .
Ngươi nghĩ chỉ gửi mấy bông hoa nát này là đủ sao?”
Giang Hành Châu khẽ bên tai ta:
“Hắn thật si , chỉ tiếc cũng là nam nhân.”
Ta lườm hắn một cái.
Hoàng huynh bước đến trước xe ngựa, gõ gõ vào thân xe.
“Ra đi, đã ba ngày rồi.”
Chiếc xe không có tĩnh.
Phụ hoàng bất ngờ xuất hiện: “Các ngươi xem, bên trong có giấu người không?”
Chúng ta đều giật mình.
Thái tử Chu có trốn trong xe ngựa không?
Hoàng huynh chờ thật lâu, không ai đáp lại.
Hắn bước lên xe ngựa.
“Nếu chỉ toàn hoa, ngươi chết chắc.”
Trong xe ngựa vang lên tiếng ngã nhào.
Chúng ta xúm lại, vén màn xe lên.
Hoàng huynh bị ai đó kéo ngã vào giữa đống hoa hướng dương chật ních.
Những cánh hoa nhỏ dính đầy người hắn.
Thái tử Chu thấy chúng ta, đặc biệt là phụ hoàng, gương mặt hắn thoáng vẻ xấu hổ, liền buông tay khỏi eo ai đó.
Hoàng huynh chống tay đứng dậy, phủi những cánh hoa trên mày mắt, vẻ mặt ung dung như không.
Thái tử Chu đưa ra một đề nghị mới.
Dù Chu triều mạnh hơn nước ta, hắn nguyện ở lại đây con tin, đảm bảo hòa bình cho hai nước.
Điều kiện của hắn cũng rất đơn giản, đó là phải gả hoàng huynh cho hắn.
Phụ hoàng vui mừng khôn xiết.
“Sinh nhi tử quả nhiên có chút lợi ích.”
14
Nhân lúc phụ hoàng đang vui, ta đề xuất từ bỏ ngôi vị.
“Phụ hoàng, con thích Giang Hành Châu, hắn thế nào con cũng chấp nhận, chuyện hoàng vị, thôi đi ạ.”
Phụ hoàng vô cùng khó hiểu:
“Làm sao ?
Ngai vàng này là than hồng à?
Sao hắn không cần, con cũng không cần.
Tin hay không, ta truyền cho Tiểu Lý đấy!”
Lý công công bất ngờ xuất hiện: “Hì hì hì, ta có thể.”
Trời ơi, ta sợ đến mức hồn phách cũng muốn bay mất.
Phụ hoàng lùi lại hai bước: “Sao lần này chưa vỗ tay mà ngươi đã xuất hiện rồi?”
Lý công công hì hì đáp: “Nghe thấy phụ hoàng gọi ta.”
Phụ hoàng giật mình, sau đó hét lớn: “A!” rồi sai người mau kéo Lý công công ra ngoài.
Phụ hoàng vỗ ngực, bảo ta tiếp tục tại sao không muốn ngai vàng nữa.
Ta quỳ xuống.
“Giang Hành Châu không thể sinh con, nhi thần chỉ mình hắn, không thể truyền lại hoàng vị.”
Phụ hoàng ngập ngừng một lát, kéo tay ta, ngồi xuống đất.
Người mẫu thân ta mất sớm, có vài lời chỉ có thể với phụ hoàng.
“Tiểu Giang, hắn cụ thể thế nào?
Lần trước, ta thấy hắn đóng cửa lực cũng mạnh đấy.”
Ta không hiểu ý.
Phụ hoàng kiên nhẫn giải thích: “Hắn là ngay từ đầu không , giữa chừng không , hay là cuối cùng không ?”
Ta hiểu ra.
“Phụ hoàng, hắn hoàn toàn không , hắn là thái giám mà.”
Phụ hoàng bật dậy, không thể tin nổi.
“Giang Hành Châu là thái giám?
Hắn là thái giám?!
Hắn lén tự cung rồi sao?
Thảo nào mặt trắng trẻo thế!”
Phụ hoàng định Giang Hành Châu.
Giang Hành Châu đang ngồi thêu hoa thì bị bắt đến.
Phụ hoàng giật lấy khung thêu của hắn, ánh mắt càng thêm chắc chắn.
Người phẫn nộ:
“Ngươi ở đây diễn Đông Phương Bất Bại à!
Tên thái giám đáng chết, tâm tư sâu xa, dám lừa trẫm, còn thật lòng nhi nữ trẫm.”
Giang Hành Châu cầm cây kim thêu, đáp:
“Ai ta là thái giám?”
Phụ hoàng lạnh lùng mắng:
“Cần người khác sao?
Bạn thấy sao?