Hoàng Quyền Phú Quý – Chương 2

7.

“A, hay cho một đóa trà xanh nhỏ thiên tư bách mị.”

Giang Dư Hoài tựa như cực kỳ giận dữ, sắc mặt hắn đỏ lên, chán ghét ta lui về phía sau vài bước. Mấy chục bóng đen từ trên trời giáng xuống, vây quanh ta.

Ta nghe hắn : “Phế bỏ võ công của nàng ta, tống vào lãnh cung.”

Ta lúc này mới hiểu , hắn có lẽ chưa bao giờ ta, cái hắn chính là binh phù của phụ thân ta, là Lạc gia quân phía sau ta, là ngôi vị Hoàng đế cao cao tại thượng kia.

Người hắn nhất, chính là bản thân hắn.

Ta trọng thương vừa lành, căn bản không phải là đối thủ của Hắc y nhân huấn luyện nghiêm ngặt. Ta bị người áp đảo trên mặt đất, y phục bẩn thỉu, búi tóc rối bù, hai má sưng đỏ.

Sau đó ta tận mắt thấy Giang Dư Hoài cẩn thận che chở nữ nhân kia rời đi, một ánh mắt cũng không để lại cho ta.

Cho đến khi không còn thấy góc áo của bọn họ nữa, ta mới mặc cho nước mắt chảy xuống. Phế bỏ võ công đau đớn đến mấy, cũng không bằng một phần vạn đau lòng.

8.

Người áp giải ta đến lãnh cung, là hộ vệ Lãnh Nhất theo Giang Dư Hoài nhiều năm.

Ta biết hắn chỉ trung thành với một mình Giang Dư Hoài. Nhưng ta vẫn không nhịn , quay về phía hắn chứng thực một chuyện: “Lãnh hộ vệ, ngươi theo hắn đã nhiều năm rồi phải không?”

Lãnh Nhất cung kính đáp “Vâng.”

“Vị nữ tử kia, là đích nữ phủ Thừa tướng?” Giọng của ta có chút chát chát, thật là không dễ nghe.

Lãnh Nhất không do dự, lần nữa đáp: “Vâng.”

Ta khổ, sớm nên nghĩ đến. Khoảng thời gian nằm trên giường dưỡng bệnh, thì có lời đồn nhảm truyền đến tai ta.

Trong đó, nhiều nhất vẫn là về vị hôn thê của Giang Dư Hoài. Nghe bọn họ là thanh mai trúc mã.

Ngay cả hôn ước cũng là Giang Dư Hoài chủ đi cầu, có thể thấy ý trân trọng. Nhưng ta luôn không tin, dù sao thâm của người nọ đối với ta không giống giả bộ, ta cùng hắn đã có nhiều năm phu thê, cử án tề mi sao có thể là giả?

Nhưng ta chung quy vẫn là thua. Giờ phút này, ta mới hiểu , ta cũng chỉ là một bối cảnh trong câu chuyện của bọn họ mà thôi.

Cuộc tranh luận xung quanh ta trong triều đình vẫn không ngớt. Ta nhàm chán ngồi ở trên xà nhà, thu hết biểu của mỗi người vào đáy mắt.

Giang Dư Hoài mặt không chút thay đổi ngồi ở trên, ngón tay vô thức gõ long ỷ. Động tác này của hắn ta quá quen thuộc, hắn đang chờ.

Chờ đến khi người khác đấu đến ngươi chet ta sống, hắn sẽ gom lưới trở thành ngư ông đắc lợi.

Văn quan do Thừa tướng cầm đầu, cùng võ quan do thúc bá ta cầm đầu, cãi nhau túi bụi. Hôm nay Giang Dư Hoài mượn thế lực võ quan mới lên ngôi vị Hoàng đế.

Nhưng lúc luận công ban thưởng, hắn đã lựa chọn lập nữ nhi văn quan hậu, còn giam cầm thê tử nhà tướng là ta đây. Nguyên do trong đó, chỉ sợ người nên hiểu đều hiểu.

Cho nên khí diễm của quan văn mới dám kiêu ngạo như thế. Bọn họ cãi nhau cả buổi sáng, cũng không cãi ra kết quả gì. Giang Dư Hoài hết kiên nhẫn, cho bãi triều.

Sau buổi sáng. Theo quy củ, Đế hậu tân hôn, Giang Dư Hoài sẽ cùng Hoàng hậu dùng bữa. Ta theo hắn đi tới Tê Ngô cung.

Tuy rằng ta cũng không muốn hai người ân ái, ta thật sự tò mò, Hoàng hậu ngày hôm qua rốt cuộc đã cùng ai hành lễ Chu Công.

Kết quả là ta không thể xem náo nhiệt. Vừa vào cửa, ta đã bị mùi thơm trong phòng cho buồn nôn, hoảng hốt chạy bừa lui vài bước.

Nhìn không ra tiểu bạch hoa này lại dùng huân hương nồng nặc như . Nàng ta vừa thấy Giang Dư Hoài, tựa như một con bướm hoa nhào vào trong lòng hắn.

Dáng vẻ quyến rũ đó, có thể so với hoa khôi thanh lâu ở vùng biên giới. Giang Dư Hoài không phải ghét nhất loại này sao?

Ta vô thức liếc hắn. Quả nhiên, ở góc độ người khác không thấy, hắn nhíu chặt mày, mặt đen như đáy nồi, rất đặc sắc.

9.

Ta có chút muốn , vẻ mặt này của hắn, ta đã bao nhiêu năm rồi chưa gặp qua.

Năm đầu tiên chúng ta vừa mới thành thân. Hắn đã đưa ta vào thành chơi, vừa vặn gặp hoa khôi thanh lâu mời khách.

Không khéo, hoa khôi liếc mắt một cái đã thích Giang Dư Hoài. Dù sao ở nơi biên giới này, dưa lệch táo nứt khá nhiều, loại da mịn thịt non như Giang Dư Hoài này, đừng hoa khôi thanh lâu, ta cũng thèm.

Cho nên, khi ánh mắt cầu cứu của hắn về phía ta, ta lại nổi lên tâm tư trêu chọc hắn. Sau đó, ta nhanh nhẹn lui lại một bước, ra biểu cảm không quen với hắn.

Giang Dư Hoài mặc dù tức giận lại không nguyện, vẫn bị gã sai vặt trong thanh lâu nhiệt đón vào, mà ta thì đi theo phía sau xem náo nhiệt. Ta hắn bị người ta nửa đẩy nửa đưa vào gian phòng của hoa khôi.

Bên trong dần dần không có tĩnh, ta lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại. Nguy rồi, chơi lớn rồi. Nam nhân này chính là tướng công của ta!

Ta vội vã muốn đi cứu hắn, gã sai vặt trong thanh lâu như ong vỡ tổ xông về phía ta, bảo ta đừng hỏng chuyện tốt của người ta. Ta xoa tay rút nhuyễn đao bên hông ra.

Nói về đánh nhau, ta không sợ. Nhưng hôm đó ta thật sự có chút sợ hãi. Bởi vì ta sợ mình đi chậm, phu quân bảo bối của ta sẽ thành của người khác.

Ngày đó, ta đánh hai mươi tên cường tráng bằng một thanh đao, tóc tai bù xù lao vào trong phòng, trong phòng mùi thơm lượn lờ. Mà y phục Giang Dư Hoài lại chỉnh tề, quai hàm nghiến chặt ta.

Sau đó, hắn gắng nặn ra một câu: “Phu nhân tới thật đúng lúc!”

Ta kiễng chân, lướt qua hắn về phía giường. Hoa khôi kia lúc này y phục đã cởi một nửa, hôn mê bất tỉnh, cổ đỏ bừng, vừa đã biết là bị đ/ánh ngất.

Ta thu hồi tầm mắt, thành thật đáp: “Đúng là rất đúng lúc.”

Sau đó, Giang Dư Hoài hung hăng giáo huấn ta một trận. Cũng không có gì, chỉ là hai ngày không tới giường mà thôi. Nhưng từ đó ta không dám trêu chọc hắn như thế nữa.

10.

“Hoài ca ca, chàng nếm thử cái này đi.”

Hoài ca ca? Suy nghĩ của ta bị c//ắt đ//ứt, sau đó lại bị tiếng “Hoài ca ca” này cho ghê tởm. Không biết từ lúc nào, Tiểu Bạch Hoa và Giang Dư Hoài đã dùng bữa.

Ta chọn một vị trí cách xa hai người bọn họ một chút, yên lặng đếm tóc, đỡ cho lại bị ghê tởm.

Người xưa ngủ không ăn không . Điểm này Tiểu Bạch Hoa cũng không tệ, không hổ là xuất thân tiểu thư thế gia. Mà ta so với nàng, lại có vẻ thô tục hơn nhiều.

Dù sao, ta thích chuyện lúc ăn cơm, luôn cảm thấy như rất náo nhiệt. Giang Dư Hoài vì chuyện này mà dạy dỗ ta không ít lần, ta luôn không nhớ lâu.

Hắn càng muốn giáo huấn ta, ta càng muốn đối nghịch với hắn. Không biết hai người cái gì, Tiểu Bạch Hoa đột nhiên hé miệng một tiếng.

Ta dỏng tai lên nghe, như thể đang nhắc đến ta.

“Hoài ca ca, tìm thời gian đi thăm Lạc tỷ tỷ đi?”

Tay Giang Dư Hoài gắp thức ăn dừng một chút. Ta nghe hắn chán ghét mở miệng: “Đang yên đang lành, nhắc đến nàng ta cái gì.”

Lòng ta đã chet lặng, cũng không cảm thấy đau lòng nữa. Nhưng sắc mặt Tiểu Bạch Hoa lại thay đổi, cuối cùng thu lại thần sắc, không gì.

11.

Giang Dư Hoài vừa mới đăng cơ, tương đối bận rộn. Ăn xong liền vội vàng rời đi.

Ta đi chậm một bước, lại kinh ngạc phát hiện, cẩu nam nhân đã đi rất xa ta vẫn còn ở tại chỗ. Lệnh cấm đã biến mất rồi sao?

Nghĩ tới đây, ta thử muốn ra khỏi Tê Ngô cung, khi bước đến bước cuối cùng lại bị văng trở lại. Toàn thân run rẩy, ta thống khổ che ngực. Không , vẫn không thể rời khỏi.

Lúc này, phía sau vang lên giọng nghi hoặc của Tiểu Bạch Hoa: “Đây là cái gì?”

Ngực ta đập thình thịch, cứng ngắc quay đầu, theo âm thanh. Đ//ập vào trong mắt là một miếng ngọc bội bóng loáng trắng sữa.

Lúc này, ngọc bội bị Tiểu Bạch Hoa nắm trong tay, lật qua lật lại xem xét. Đây là ngọc bội ta đeo trên người từ khi sinh ra. Vào đêm phòng hoa chúc của ta và Giang Dư Hoài, ta vô cùng trân trọng tặng cho hắn.

Hắn vậy mà vẫn luôn đeo bên người? Đây là điều ta trăm triệu lần không nghĩ tới.

“Nương nương, ngọc bội này hẳn là vật phẩm tùy thân của bệ hạ.” Có người trả lời nghi vấn của Tiểu Bạch Hoa.

Ta thấy nàng ta vẫn chằm chằm miếng ngọc bội, bộ dáng như có điều suy nghĩ, trong lòng có chút bồn chồn, nàng ta không phải là muốn hủy ngọc bội chứ?!

Nhưng, ngoài dự liệu của ta chính là, Tiểu Bạch Hoa tìm đến một cái hộp gấm, trân trọng bỏ ngọc bội vào. Trong đầu ta ma xui quỷ khiến nghĩ đến một chuyện. Chẳng lẽ ta không thể rời khỏi miếng ngọc bội này?

Quả nhiên, dường như là để nghiệm chứng suy đoán của ta, Tiểu Bạch Hoa sai người đưa ngọc bội về cho Giang Dư Hoài.

Ta một đường bị ép đi theo cung nữ tới Dưỡng Tâm điện. Còn chưa đi vào, đã gặp người quen ở ngoài điện.f

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...