Hoàng Quý Phi Phẫn [...] – Chương 1

1

Ch,et đã một nghìn năm, vốn dĩ ta không thể nào sống lại .

Nhưng cố có kẻ vừa ý phong thủy bảo địa nơi ta an nghỉ, còn ngang nhiên đào mộ, định xây nhà trên đó.

Đào thì đào thôi.

Lúc đầu ta cũng không bận tâm.

Dù gì ta cũng đã ch,et rồi, cùng lắm chỉ là đổi chỗ nằm mà thôi.

Nhưng ai mà ngờ đám người kia lại lái máy , một xẻng xuống thẳng…

Lập tức đập nát phượng quan bằng lông chim biếc mà ta tùy táng bên cạnh quan tài!

Phải biết rằng, đó chính là món trang sức mà ta quý nhất!

Năm xưa để có nó, bản cung đã cùng đám nữ nhân trong hậu cung tranh sủng.

Cố gắng lấy lòng Hoàng thượng suốt hai tháng trời, bị gọi là kẻ nịnh hót bậc nhất.

Rốt cuộc mới có thể đổi lấy danh hiệu sủng phi và đội phượng quan này lên đầu.

Ngay cả sau khi chết, ta cũng phải mang theo nó bên mình.

Vậy mà, mà… nó lại bị nghiền nát như !

Ta không nhịn , cơn giận bốc thẳng lên não.

Hai mắt mở bừng, tức giận đến mức bật dậy từ trong quan tài!

Ta chống hai tay, đẩy nắp quan tài bay đi rồi từ dưới đất trồi lên.

Đôi mắt đỏ như m,áu, hai tay giương móng sắc bén, điên cuồng đuổi theo đám người trên công trường, ai nấy đều hoảng sợ kêu khóc th,ảm thiết.

Mỗi khi bắt ai, ta đều u oán hỏi:

“Là ngươi vỡ phượng quan bảo bối của ta sao?”

“Là ngươi đập nát tiểu bảo bối phượng quan của ta sao?”

“Là ngươi nghiền nát tâm can bảo bối tiểu phượng quan của ta sao?”

Hỏi hết một vòng.

Tất cả mọi người chỉ trả lời hai chữ: “Cứu mạng.”

Rồi ngay sau đó, trợn trắng mắt, ngã vật xuống đất.

Giờ là lúc nào rồi mà còn ngủ ?

Ta không hiểu, vẫn tôn trọng.

Chỉ là… họ cứ gào cứu mạng, chẳng lẽ kẻ đập nát phượng quan của ta lại có tên là Cứu Mạng?

Cái tên này thật không đáng tin.

Đám dân đen các ngươi, nhất định là đang lừa gạt bản cung!

À không…

Giờ ta không còn là Quý phi nữa, không nên tự xưng là bản cung.

Đúng rồi, các ngươi đang lừa gạt một mỹ nhân kiều nay đã thành nữ quỷ như ta đây!

Ta thực sự tức giận rồi đấy!

Thấy hỏi mãi cũng không có câu trả lời.

Ta gầm lên một tiếng, đứng tại chỗ chuẩn bị bùng nổ oán khí.

Ngay lúc đó, một giọng nam vang lên bên tai:

“Oán khí xông trời, nơi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hảo tiểu tử Vương Cẩu Thắng! Rõ ràng đã hứa với ta nửa năm nữa mới khai công, mà hôm nay lại lén lút đào bới rồi!”

“Nếu ta không thèm ăn bánh nướng, cờ ghé qua đây mua một phần, chắc các ngươi tiêu đời rồi!”

“Dẫn đám hồn dơ bẩn về đây, thật tức chết ta mà!”

“A a a! Thần linh bánh nướng ơi, cảm tạ ngài đã dẫn đường cho ta! Mau thu phục thứ kia xong rồi quay lại ăn tiếp!”

Ta: “???”

Sao nghe giọng này quen thế nhỉ?

Chỉ là…

Thần linh bánh nướng là cái gì?

Thu phục thứ kia?

Thứ kia… chẳng lẽ là chỉ ta sao?

2

Phải, không sai.

Thứ kia quả thực là chỉ ta.

Vì ngay khi ta còn đang định quay đầu tìm kiếm người vừa lên tiếng.

Bỗng cảm thấy trời đất đảo lộn.

Khó khăn lắm mới đứng vững , khi lại xung quanh…

Ta phát hiện mình đã bị thu vào một món pháp khí kỳ lạ.

Xung quanh là một khoảng không vô tận, không thấy đâu là điểm dừng, không thể chạm vào bất cứ thứ gì.

Ngay lúc ta đang suy nghĩ cách đục một lỗ trên pháp khí để chạy trốn.

Thì giọng quen thuộc kia lại vang lên trong đầu ta:

“Thứ này trông thực giống Quý phi yểu mệnh của ta, chỉ là đôi mắt hơi đỏ, như bị viêm mắt đỏ .”

“Có vài phần giống Nhược Nhược, đó là phúc khí của nàng ta. Ta thậm chí còn không nỡ ra tay diệt trừ nữa.”

“Nghĩ lại, đã một nghìn năm rồi ta chưa gặp Nhược Nhược, thật nhớ nàng ấy quá.”

“Thế gian này đúng là một mảnh Hoàn Hoàn loại khanh(*), xem, nếu ta giữ nàng ta lại thế thân, liệu sau khi Nhược Nhược tỉnh lại có ta không nhỉ?”

(*): Hoàn Hoàn loại khanh – Câu thơ từ “Thế gian đều là Hoàn Hoàn loại khanh”, ám chỉ việc tìm người thay thế cố nhân đã mất.

“Ha ha, nếu bị Nhược Nhược gi,et, cũng là phúc khí của ta!”

“A a a, càng nhớ Nhược Nhược hơn rồi!”

“Haiz, xong chuyện sớm một chút, để còn về ôm tượng gỗ ta khắc theo hình nàng ấy ngủ một giấc.”

“Hê hê, giống như đang ôm Nhược Nhược thật .”

Ta: “???”

Ta mắt đỏ sao?

Mắt ta đỏ là vì tức giận đấy!

Không đúng, đợi đã… Hình như trọng điểm không phải chuyện này.

Quý phi yểu mệnh?

Một nghìn năm?

Nhược Nhược?

Và… giọng quen thuộc này…

Ta kinh hãi!

Tên này… chẳng lẽ chính là Hoàng đế phu quân của ta – Thẩm Hoàng?

Ngàn năm đã trôi qua, mà hắn vẫn còn sống sao?

Tên khốn này không phải đã lén tu luyện tà thuật trường sinh bất lão chứ?

Vậy chẳng phải hắn đã thành quái vật rồi sao…

Ta hoảng sợ ngẩng đầu, cố gắng xuyên qua miệng pháp khí để thấy rõ gương mặt hắn.

Chỉ một ánh

Ta lập tức chắc chắn—

Hắn đúng là Thẩm Hoàng!

Hảo một tên Thẩm Hoàng!

Một nghìn năm đã qua, thời đại phong kiến cũng chấm dứt rồi!

Ngươi đã chẳng còn là Hoàng đế nữa.

Thế mà lại còn dám giam cầm lão nương?!

Chờ ta ra ngoài, nhất định sẽ c,ắn ch,et ngươi!

Thẩm Hoàng dường như có linh cảm, cúi đầu ta qua pháp khí.

Ta nhe răng lạnh với hắn.

Hắn nhếch môi, khẽ :

“Tặc, trông tức giận thế này lại càng giống, hay là giữ lại chờ Nhược Nhược tỉnh dậy rồi tặng nàng ấy đồ chơi?”

Cảm tạ ngươi!

Ta đã ch,et cả nghìn năm rồi, thật vất vả cho ngươi vẫn còn nghĩ đến ta!

Giả dối!

Nếu ngươi thực sự nhớ ta, đã không để người ta đào mộ của ta rồi!

Khoan đã… sao hắn chuyện mà môi không đậy nhỉ?

Chẳng lẽ… ta vẫn luôn nghe tiếng lòng của hắn?!

Chuyện này cũng quá thần kỳ rồi đi!

Đúng lúc này, có người tiến đến tìm Thẩm Hoàng, cung kính mở miệng:

“Đại sư, thật may có ngài ở đây.”

Thẩm Hoàng trợn mắt lườm kẻ kia.

“Vương Cẩu Thắng, ta đã với ngươi thế nào? Ở đây có một cố nhân của ta yên nghỉ, phải chờ ta xử lý xong di thể của nàng rồi mới thổ.”

“Ngươi hôm nay lại tự tiện khởi công, kinh đến nàng, ngươi xem, chuyện này nên tính thế nào đây?”

Lời này vừa thốt ra, ta đột nhiên tỉnh ngộ!

Thẩm Hoàng… là có ý định chuyển th,i th,ể ta đi sao?

Chẳng lẽ… hắn thực sự không quên ta?

Người đàn ông tên Vương Cẩu Thắng kia gượng, vội vã chỉ tay về phía ta:

“Đại sư, ngài yên tâm, nàng ta không phải hồn dã quỷ, nàng ấy là từ quan tài cố nhân của ngài bò ra đấy. Chính xác mà , nàng ấy chính là cố nhân của ngài.”

“Ha ha… Bằng hữu của đại sư quả nhiên không tầm thường, thi thể cũng có thể bật dậy, còn dũng mãnh hơn người sống nữa kìa.”

Thẩm Hoàng: “……”

Lần này đến lượt hắn kinh hãi.

Hắn lập tức cúi đầu, áp sát đôi mắt vào miệng pháp khí, khẩn trương ta, nuốt một ngụm nước bọt:

“Nhược Nhược?”

Ta ngẩng đầu lên, nở một nụ đầy ẩn ý:

“Bệ hạ, lâu ngày không gặp, người có khỏe không?”

Khoảnh khắc ấy, tâm trí Thẩm Hoàng như nổi lên sóng dữ:

【Là Nhược Nhược! Nàng thực sự là Nhược Nhược… Ha ha ha, ha ha ha, ha ha… Ta mù rồi sao? Ta xong đời rồi!】

【Làm sao đây? Làm sao đây? Giờ ta phải dỗ nàng thế nào để nàng không giận nữa? Online chờ gấp đây!】

【Thôi kệ, cùng lắm thì để Nhược Nhược đánh một trận !】

【Không bị nương tử đánh một trận, đời này chẳng hoàn chỉnh nữa. Dù sao ta da dày thịt béo, Nhược Nhược tay chân gầy yếu, đánh không chết ta đâu!】

【Nàng mà đánh nam nhân khác, ta còn chẳng vui nổi ấy chứ!】

Ồ, sao?

Đánh không chết ngươi, đánh què ngươi thì dư sức!

Thẩm Hoàng gượng hai tiếng, cố giữ dáng vẻ bình tĩnh:

“Ha ha, ta vẫn khỏe, còn nàng?”

“Ta?”

Ta nhướn mày, giơ một ngón tay chỉ vào mình.

“Với cảnh hiện tại của ta, bệ hạ nghĩ ta có thể khỏe sao?”

Thẩm Hoàng tiếp tục khan, chẳng dám trả lời.

“Ha ha, ha ha ha…”

【Ta nghĩ thế nào à? Ta nghĩ… bàn phím, vỏ sầu riêng, tấm giặt đồ, ta phải quỳ một trong ba món này rồi!】

Ta mỉm hắn, dịu dàng :

“Bệ hạ, đừng nữa, nếu ngươi còn không thả ta ra, một lát nữa sợ là cũng chẳng nổi đâu.”

Thẩm Hoàng lập tức rùng mình, gật đầu liên tục.

“Được rồi! Đừng nóng! Ta thả nàng ra ngay đây!”

3

Người tên Vương Cẩu Thắng kia bị Thẩm Hoàng đe dọa, không dám tiết lộ chuyện ta sống lại, rất nhanh đã rời đi, còn chạy đi dàn xếp để những công nhân khác giữ kín chuyện này.

Vì sao hắn lại ngoan ngoãn nghe lời như ư?

Theo lời Thẩm Hoàng kể sau đó, mảnh đất nơi ta an nghỉ, hiện nay thuộc quyền sở hữu của hắn.

Vương Cẩu Thắng muốn xây nhà, đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mua đất, còn mời Thẩm Hoàng đến xem phong thủy và chọn ngày thổ.

Ban đầu, Thẩm Hoàng đã giao hẹn rằng phải đợi nửa năm nữa mới khai công, vì hắn cần thời gian xử lý hài cốt của ta.

Nhưng Vương Cẩu Thắng lại cho rằng quá lãng phí thời gian, chuyển một cái mộ thì cần gì đến tận nửa năm?

Vì thế, hắn liền lén lút khởi công trước, định khó Thẩm Hoàng, buộc hắn phải nhanh chóng chuyển ta đi.

Chỉ là, hắn không thể ngờ… ngay nhát xẻng đầu tiên, đã khiến ta tỉnh lại.

Nói cho cùng, hắn sai trước, trong lòng chột dạ, hơn nữa lại sợ chuyện xác chết vùng dậy truyền ra ngoài, khiến căn nhà hắn định xây chẳng ai dám mua.

Vậy nên, hắn chỉ có thể nhịn nhục dàn xếp, mong sự việc êm đẹp trôi qua.

Lúc này, Thẩm Hoàng lén lút nhặt lấy phượng quan bị đập nát của ta, cẩn thận dùng vải bọc lại, nhét vào lòng áo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...