Hoàng Huynh Coi Ta [...] – Chương 8

Khi ta và Triệu Hiên trở về cung, văn võ bá quan đã quỳ kín trước cửa Càn Thanh cung.

Lão Thừa tướng cúi đầu khấu lạy lớn tiếng: "Xin Hoàng thượng sớm lập Thái tử!"

Các quan đồng loạt lặp lại lời này.

Khi Đức phi thấy ta và Triệu Hiên đứng cùng nhau, bà nhíu mày. Bà vốn định bước tới trách , lúc này đại thái giám đã cầm thánh chỉ bước ra.

Ta theo mọi người quỳ xuống, tai ù đi, chỉ nghe rõ câu cuối cùng: "Thập Nhị Hoàng tử Hy Hòa, phẩm chất cao quý, phong thái xuất chúng, lập Hoàng thái tử."

Sợi dây căng thẳng trong lòng ta đột ngột đứt phựt.

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, lại quay sang Triệu Hiên.

Thấy hắn giữ nguyên tư thế quỳ lạy không đậy. Đến khi đại thái giám thúc giục ta tiếp chỉ, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như dao ta chằm chằm.

Tim ta thắt lại, không dám hắn nữa.

Theo tổ chế, đêm đó ta phải dọn đến Đông Cung. Nhưng đến tối, Chu ma ma đã biến mất.

Bà không giống Bạch Chỉ, tuyệt đối sẽ không phản bội ta. Sự mất tích của bà khiến ta vừa lo lắng vừa bất an.

Ninh phi lần đầu tiên không giữ bình tĩnh: "Lập tức đi tìm, dù phải đào ba tấc đất cũng phải tìm ra!"

Tất cả những nơi có thể tìm đều đã tìm hết. Cuối cùng ta đành cắn răng đến tìm Triệu Hiên.

Hắn lạnh lùng : "Nô tài của ngươi mất tích, chạy đến đây loạn cái gì?"

"Chu ma ma là người thân rất quan trọng với ta. Huynh hãy trả bà ấy lại cho ta."

Ta kéo tay áo hắn, cố gắng mềm mỏng để hắn đồng ý.

Triệu Hiên giật tay áo ra, vẻ mặt đầy chán ghét: "Cút ra ngoài!"

Ta biết hắn đang giận chuyện gì.

Ngai vị Thái tử đã vuột mất, hắn chắc chắn rất tức giận.

Đặc biệt là vị trí đó lại rơi vào tay một kẻ vô dụng như ta. Hoặc có lẽ hắn nghĩ những việc ta gần đây đều nhằm vào hắn.

Nhưng Chu ma ma, ta phải tìm cho bằng .

Ta siết chặt nắm tay, quát lạnh: "Triệu Hiên, ta ra lệnh cho ngươi, giao Chu ma ma ra!"

Triệu Hiên sững lại, ánh mắt chế nhạo ta một lúc lâu rồi bật : "Chạy đến đây mà phô trương cái danh Thái tử, ra lệnh cũng thuận miệng thật đấy!"

Không để ta kịp phản ứng, hắn đỏ mắt, bóp chặt mặt ta, độc ác mắng: "Thái tử nào mà lột y bào ra lại là thân thể nữ tử, lại còn bị Hoàng huynh tùy ý vấy bẩn chứ!"

Ta sững sờ trước lời hắn , phẫn nộ tát mạnh một cái.

Triệu Hiên nghiêng mặt, dấu tay đỏ rực hiện rõ trên má.

Hắn nghiến răng: "Nếu Thái tử không đi, đừng trách ta ra tay không nương ."

Ta quay người bỏ đi, vừa bước ra khỏi cửa đã nghe tiếng chén trà bị đập vỡ tan tành trong phòng.

Đến tối, Chu ma ma bị ném đến trước cửa điện, thoi thóp.

Lưỡi của bà đã không còn.

Trước khi thái y chữa trị, bà nắm lấy tay ta, mắt trợn to kêu ú ớ, máu phun tung tóe.

Những ngón tay khô khốc run rẩy trên mặt đất, viết một chữ: "Chạy!"

Ninh phi kéo ta vào điện nhỏ bên cạnh, nghiêm mặt : "Ngày mai con đến chùa Ngọc Phật, là thay Hoàng thượng cầu phúc. Ta sẽ sắp xếp một biến cố, đến lúc đó con giả chết rồi rời đi, không quay lại nữa."

"Vậy còn người thì sao?"

"Người đứng sau bắt Chu ma ma chắc chắn muốn tra khảo bà ấy, bà ấy mới chọn cách tự cắn lưỡi."

Ninh phi luôn dịu dàng hiền hậu, giờ đây ánh mắt lại sắc bén: "E rằng, bên Cửu Hoàng tử đã bắt đầu hành ."

Ta lùi lại một bước, lòng đau nhói.

Quả nhiên, Triệu Hiên sẽ không buông tha ta.

Ninh phi nắm tay ta, dặn dò liên tục: "Chỉ cần thân phận của con không bị bại lộ, ta và Chu ma ma sẽ không sao, hiểu không?"

Ta gật đầu, bà ôm vào lòng.

Ngoài cửa vang lên tiếng thái giám gõ cửa, người đến : "Thái tử, Hoàng thượng truyền ngài lập tức vào yết kiến."

Ta hỏi: "Có là chuyện gì không?"

Thái giám đáp: "Không rõ, Cửu Hoàng tử và những người khác đều đã có mặt."

Ta như lâm đại địch, biết rằng mình đã không còn đường lui.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...